Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 29 :

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Tin đồn của tập đoàn Phương thị bao giờ

cũng náo nhiệt ồn ào, đặc biệt sự xuất hiện của kì áp-phích này làm cảm

xúc mọi người đều đạt đến đỉnh điểm.



Từ trước tới nay, trong lòng mọi người

chỉ có thể âm thầm ngờ vực vô căn cứ, Phương boss cùng Giản Tình phải

chăng thật sự có chuyện gì. Nay loại ngờ vực vô căn cứ này dường như đã

được chứng thực, chỉ cần không phải người mắt mù, đều có thể nhìn ra

Phương boss đối với Giản Tình không giống mọi người.



Từ áp-phích vẻ mặt giữa hai người mập mờ ái muội, lại liên tưởng đến những lời đồn đại trước đây, nhiều điểm

ghép lại, nhóm người thông minh, nhạy bén của Phương thị dường như đã

thấy được ít nhiều chân tướng đang bị che giấu.



Họ thật sự là một đôi?



Từ lần đại sảnh công ty bị một số người

gây náo loạn, vấn đề bảo an ở Phương thị ngày càng nghiêm ngặt. Công

nhân viên công ty không chỉ phải mặc đồng phục, mà còn phải đeo thẻ nhân viên, bảo vệ ở cửa cũng tăng lên không ít, tất cả đều rất trang nghiêm

cảnh giác.



Đối với cảnh tượng này, Tiểu Lâm về đến

văn phòng, không nén được cứ nhìn Giản Tình cười hì hì không ngừng. Giản Tình bị cô cười đến sởn tóc gáy, liền hỏi: “Em sao vậy? Làm gì mà lại

cười dễ sợ thế?”



“Chị Tình, chị cũng đừng giả bộ. Chắc

chị cũng đoán được phải không? Bảo vệ nghiêm ngặt như thế, chắc chắn là

chỉ thị của Phương boss. Anh ấy sợ có người không cẩn thận làm chị bị

thương.” Tiểu Lâm hai mắt sáng rỡ, cười bỉ ổi,”Phương boss đúng là yêu

chị đến tận xương. Đàn ông chu đáo như vậy, em cũng muốn a a a…”



Biết rằng Lâm Kiều Kiều bất cứ chỗ nào,

lúc nào cũng có thể phát bệnh, nên Giản Tình không thèm để ý. Chẳng qua

lời nói củaTiểu Lâm vẫn làm cô thấy hơi đỏ mặt.



Tối hôm qua, cô chỉ đem chuyện xảy ra

ban ngày kể vui cho Phương Khiêm nghe, ai ngờ chẳng những anh tiếp thu

rất đầy đủ, mà còn suy nghĩ như vậy, hành động như vậy. Nói cô không cảm động thì đúng là nói dối.



Anh luôn luôn yêu thương cô, che chở cô, vậy mà cô ngay cả chuyện yêu đương quang minh chính đại cũng không cho

anh. Mỗi khi nghĩ vậy, trong lòng Giản Tình đều cảm thấy áy náy.



Biết mẹ anh đi nước ngoài, trong khoảng

thời gian ngắn sẽ không gặp cô, Giản Tình thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng

thời lại cảm thấy có vài phần mất mát.



Giờ nên tiếp tục giấu diếm, hay là công

khai quan hệ hai người, Giản Tình cảm thấy thật rối loạn. Vốn hai người

đang an ổn sống cạnh nhau, nhưng rồi lại xảy ra quá nhiều việc, làm cho

tình yêu của bọn bọ đã không còn khống chế được phương hướng phát triển.


Giản Tình nhìn tin nhắn, cẩn thận nghĩ

lại, chẳng lẽ lúc cô bị mấy người kia khiêu khích đã bị anh thấy được?

Hay sức tưởng tượng của anh phong phú, liên tưởng thành như vậy?



“Không có gì.” Cô mím môi hồi âm.



Thật lâu sau, mới thấy anh trả lời, “Em cảm thấy nhất thiết phải lùi bước sao?”



Bằng vài lời đơn giản như vậy, Giản Tình không đoán ra được tâm tư Phương Khiêm, chỉ có thể cảm thấy giờ phút

này hẳn anh đang rất tức giận.



Uống thuốc Tiểu Lâm mua, Giản Tình cảm thấy đỡ hơn nhiều, không cần phải xin nghỉ ốm.



Buổi chiều là đại hội toàn thể công nhân viên chức, Giản Tình ăn xong cơm trưa, cảm thấy bứt rứt không yên,

giống như sắp có chuyện gì không hay xảy ra. Cảm giác này cứ đeo bám cô

đến khi kết thúc buổi họp mới giảm bớt.



Giữa trưa nhìn lại tin nhắn quá mức

nghiêm túc của Phương Khiêm, Giản Tình cảm giác như Phương Khiêm nói

những lời này là muốn tuyên bố cái gì. Chẳng lẽ anh muốn công khai quan

hệ trước mặt mọi người? Ý nghĩ này làm tâm trạng cô trở nên căng thẳng.



Đại hội dần dần đến hồi kết thục, Giản

Tình cũng chậm rãi trấn tĩnh lại. Phương Khiêm tuy rằng ngồi ở thủ tọa,

nhưng ngoại trừ vài câu ngắn gọn phát biểu lúc mở màn thì không nói gì

thêm nữa.



Phó giám đốc đọc một bài diễn văn dài

dòng xong, cuối cùng đại hội cũng hạ màn. Đang lúc mọi người lục tục

chuẩn bị rời đi, phó tổng đột nhiên cầm microphone cất tiếng:



“Xin mọi người yên lặng một chút, tổng giám đốc có mấy câu muốn nói.”



Nghe thấy tổng giám đốc còn có lời muốn

nói, mọi người đang xôn xao, lập tức đều im lặng, lòng Giản Tình lại

càng bứt rứt không yên.



“Lần này công ty ra áp-phích mới, hiệu

quả của nó, tôi tin mọi người đều đã rõ ràng. Về phần cái nhìn của mọi

người đối với việc tôi hợp tác cùng Giản Tình, tôi cũng đã nghe không ít những lời đồn đại.” Phương Khiêm đứng ở trên bục, vẻ mặt lạnh nhạt,

khóe miệng hơi cong lên, nhìn trông càng quyến rũ hơn thường ngày.



“Ở đây, tôi cảm thấy cần giải thích một chút, mọi người cũng không cần tiếp tục phỏng đoán quan hệ chúng tôi,

bởi vì tôi và Giản Tình từ hai năm trước đã sống chung với nhau.”



Đối mặt với đại hội lặng ngắt như tờ,

Phương Khiêm mỉm cười, “Tin rằng mọi người sẽ không còn nghi vấn gì thêm nữa. Vậy tan họp!”



Phương boss nói xong, bước chân nhẹ nhàng rời đi, còn mọi người ở đây, mãi về sau vẫn chưa hoàn hồn trở lại…