Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 35 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
Đêm đầu năm của nhà họ Giản vô cùng náo
nhiệt. Lúc ăn tối, mẹ Giản Tình bày biện một bàn thức ăn thật lớn, thịnh soạn hơn rất nhiều so với bữa tất niên đêm giao thừa. Cả nhà tụ họp ăn
cơm cùng nhau, không khí cực kỳ sôi nổi, vui vẻ.
Trong bữa cơm, mẹ Giản Tình luôn tay gắp thức ăn cho Phương Khiêm, lời nói đầy trìu mến. Bà rất hài lòng với
chàng rể tương lai xuất sắc này, chỉ mong có thể gả con gái ngay đi
trong ngày mai.
Từ đầu đến cuối, nụ cười lúc nào cũng
thường trực trên khuôn mặt Phương Khiêm. Anh không từ chối trước các
hành động nhiệt tình của người nhà Giản Tình, thậm chí còn có vẻ thích
thú. Tuy rằng ngôn ngữ không thông, nhưng việc này không ngăn trở mọi
người giao tiếp với nhau. Mẹ Giản Tình dùng ngôn ngữ địa phương, ngôn
ngữ phổ thông kèm thêm cả động tác tay cùng một lúc, làm Phương Khiêm cố gắng suy đoán xem bà muốn nói gì. Hai người cứ “ông nói gà, bà nói
vịt”, làm vẻ mặt của Giản Tình ở bên cạnh 囧 囧.
Xong bữa tối, ba cô bảo cô đưa Phương
Khiêm đi dạo một lát, có lợi cho tiêu hóa, Giản Tình cũng sợ Phương
Khiêm ngồi cả buổi tối thì buồn, nên rất vui vẻ dẫn anh ra ngoài.
Vừa mới ra tới sân, Phương Khiêm đã giữ chặt tay Giản Tình, khẽ nói: “Đợi chút”, rồi kéo cô đến cạnh chiếc xe.
Giản Tình đứng ở một bên, nhìn anh mở
cửa xe, từ ghế ngồi phía sau lấy ra một cái bao đựng tiền, Giản Tình
liếc qua đã nhận ra cái bao này là của cô mua cho anh trước kia, để khi
anh đi công tác có thể mang theo vài đồ nhỏ nhặt.
Việc anh thích dùng đồ cô mua khiến cảm giác thỏa mãn lập tức xâm chiếm lồng ngực cô.
“Lễ mừng năm mới hình như đều phải đưa
hồng bao cho con của trưởng bối, ở đây anh không biết phải đưa cho ai,
trong này có ít tiền, em xem rồi đưa đi.”. Phương Khiêm nói xong, liền
đem bao đưa cho Giản Tình. Thật ra trước khi tới đây, anh đã chạy đến
hỏi thím Tề, tổng quản gia của nhà họ Phương. Bà thím quản gia nghiêm
khắc ấy bảo vì lần đầu ra mắt nên không cần chuẩn bị quà tặng, nhỡ đâu
đối phương không thích thì tốn công, chỉ cần đưa hồng bao là được.
Giản Tình nhận lấy cái bao, tiện đà mở
ra xem. Khi cô nhìn thấy vài xấp nhân dân tệ còn chưa bóc giấy thì hết
hồn, “Sao lại mang nhiều tiền thế này?”. Hơn nữa anh để nhiều tiền thế
này ở trong xe từ sáng đến giờ mà không gọi cô cất đi, là anh quá sơ ý
hay là vốn dĩ anh không hề để số tiền này trong mắt?
“Cũng không bao nhiêu, em xem rồi đưa đi nhé.”. Phương Khiêm không để ý, nói.
Giản Tình nhìn anh đưa chiếc bao cho cô
mà vẻ mặt giống như đang phất tay mua khoai lang thì không nén được buồn cười. Thật ra anh suy nghĩ rất chu toàn, lễ mừng năm mới mà tặng hồng
bao thì đúng là thực tế hơn tặng quà. Nhưng nhiều tiền thế này, nếu để
ba mẹ nhìn thấy, chắc chắn hai ông bà sẽ nghĩ anh đến là để mua con gái
bọn họ.
Chờ Giản Tình cất chiếc bao vào phòng, hai người mới thong thả đi dọc theo con đường nhỏ thôn quê.
Phương Khiêm ảo não rủa một tiếng, “Chết tiệt”.
Không làm, nhưng hai người xa nhau mấy
ngày, đương nhiên muốn thân mật với nhau. Làm, không có mũ sẽ làm bẩn
giường chiếu, lúc thu dọn thì xấu hổ lắm.
“Gần đây có bán không?”. Phương Khiêm chưa từ bỏ ý định, bèn hỏi.
Giản Tình cười lớn, “Người nơi này không hay dùng cái đó, hiệu thuốc trên thị trấn mới có”.
Nhìn tiểu huynh đệ phía dưới đang hưng phấn, Phương Khiêm thất bại hít một hơi, xem ra chỉ có thể nhịn vào.
Giản Tình thấy anh khó chịu như vậy,
tròn mắt nhìn, đỏ mặt đề nghị, “Nếu không, chúng ta vào phòng tắm”. Lầu
hai cũng có phòng tắm, làm xong tiện đà thủ tiêu chứng cứ phạm tội.
Phương Khiêm nhíu mày, cười khen: “Quả nhiên là thông minh.”
Giản Tình bị anh khen làm cho 囧 囧, đẩy anh ra, “Anh vào trước đi, em lấy quần áo rồi vào sau”.
Nghe cô nói vậy, Phương Khiêm chỉ muốn
phì cười. Chỉ quan hệ chút thôi mà cũng làm như công tác bí mật. Nhưng
nhìn bộ dáng căng thẳng của cô, thật sự là đáng yêu không chịu được.
Ngày hôm sau Giản Tình vừa tỉnh dậy đã
phát hiện bên cạnh không một bóng người. Cô vội ra khỏi giường, chải đầu rửa mặt rồi xuống nhà tìm người. Kết quả là tìm một vòng cũng không
thấy Phương Khiêm. Quay lại thấy mẹ ở phòng bếp, cô bèn hỏi: “Mẹ, Phương Khiêm đâu?”
Mẹ Giản Tình đang chuẩn bị bữa sáng, “Đi với ba con ra ngoài rồi, nói là muốn ra xem ruộng”.
Biết được anh đi đâu, Giản Tình không sốt ruột đi tìm nữa, bèn xắn tay vào giúp mẹ.
“Buổi sáng mẹ gặp dì Lưu của con, nghe
bà ấy nói ngày mai Diệu Ngọc sẽ sang đây”. Mẹ Giản Tình nhớ tới việc
này, bèn kể lại cho con gái.
“Con tưởng Diệu Ngọc lên thành phố, mới có hai, ba ngày mà sao đã quay lại?”.
“Mẹ cũng hỏi dì Lưu như vậy, bà ấy nói
thật ra Diệu Ngọc không quay về thành phố, mà đến vùng gần đây du lịch.
Nó nghe nói bạn trai con đến thì nhất quyết muốn về xem”.
Nghe thấy Diệu Ngọc muốn tới gặp Phương Khiêm, Giản Tình có vẻ không vui, “Có gì hay ho đâu, sao tò mò vậy?”.
Mẹ Giản Tình đắc ý nói: “Người đàn ông ưu tú thế này, việc gì phải sợ ai nhìn thấy!”.
Giản Tình cảm thấy tuy mẹ nói có lý,
nhưng cứ nghĩ đến bạn trai mình bị người khác ngắm nghía, cô vẫn thấy
không thoải mái trong lòng.