Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 36 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
Giản Tình cảm thấy việc đưa hồng bao cho trưởng bối là chuyện nên làm, nhưng cô không biết phải đưa bao nhiêu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô dứt khoát đưa cho mẹ quyết định, vả lại
bà cũng biết nên đưa cho những ai.
Mẹ Giản Tình nhận mấy vạn đồng từ tay
con gái, nhất thời bối rối. Hai tay còn áng chừng thấy rất nặng, bèn vội vàng hỏi cô: “Sao lại lấy nhiều tiền thế? Cho dù đưa hồng bao thì phải
rộng rãi nhưng cũng không đến mức này”.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ, Giản Tình khẽ cười, “Mẹ à, mẹ cứ cầm đi, nếu không đưa hết thì mẹ giữ lại mà lo liệu việc nhà”.
“Vậy sao được, đến lúc đó chắc chắn Tiểu Khiêm sẽ cảm thấy người nhà chúng ta quá tham lam”. Mẹ Giản Tình không
vui lẩm bẩm, làm bộ muốn trả lại tiền cho Giản Tình, “Nếu con thật sự
không biết đưa bao nhiêu, thì để lại một vạn, mẹ sẽ đưa giúp, còn lại
các con cất hết đi”.
Giản Tình biết mẹ mình trước nay thẳng
tính, không ngờ bà cũng rất nguyên tắc, cô bèn cười, “Mẹ hãy cầm đi, coi như là cất tiền riêng giúp con cũng được. Vả lại nhà bọn họ có tiền,
chi tiêu đều từ hàng vạn đồng trở lên. Chỗ này chỉ là số tiền nhỏ với
anh ấy”.
Nghe con gái nói cất tiền riêng giúp, mẹ Giản Tình cũng thấy dao động. Bà không nghĩ nhiều nữa, bèn nhận lấy số tiền đó.
Đến lúc này, mẹ Giản Tình mới nhận ra
nhà Phương Khiêm quả thật rất có tiền, trong lòng bà lại âm thầm lo
lắng. Trên TV chiếu những người gả vào nhà giàu, chẳng mấy ai được hạnh
phúc, thế giới của những kẻ có tiền rất phức tạp, Tiểu Tình mới chỉ là
một cô bé, nó có thể ứng phó được sao?
Nghĩ đến đây, mẹ Giản Tình lại do dự, lo lắng hỏi: “Những người có tiền đều rất keo kiệt, đến lúc con gả vào nhà họ, chắc là rất khó sống cùng đây”.
Giản Tình yêu đương cùng Phương Khiêm đã lâu, mai này chắc chắn cũng sẽ mãi mãi ở bên nhau, nhưng chưa bao giờ
thấy Phương Khiêm đề cập với cô chuyện kết hôn. Lúc này đột nhiên nghe
mẹ nhắc tới, cô bỗng cảm thấy thẹn thùng, rê rê chân đáp: “Mẹ đừng nói
lung tung, con với Phương Khiêm còn chưa nhắc tới việc này, mẹ đừng nói
đến trước mặt anh ấy”.
Mẹ Giản Tình biết vì sao con gái lại xấu hổ, dù sao chuyện kết hôn không thể do nhà gái chủ động đề nghị được,
“Nó về gặp gia đình với con chắc là đã có tính toán, mẹ đang lo cho cuộc sống sau này của con thôi”.
Giản Tình mím môi, gắng nở một nụ cười
nhạt, “Mẹ, mẹ đừng quan tâm nhiều như vậy. Tốt hay xấu đều là do số phận định đoạt, chỉ cần có thể ở bên anh ấy, dù khổ mấy con cũng chịu được”.
Ở chung với Phương Khiêm, ngoài việc anh thích trêu chọc cô ra thì chưa từng để cô phải chịu khổ.
Nghe giọng điệu của cô, Giản Tình có phần không vui, nghe như kiểu nhà bọn họ đến đây là vì Phương Khiêm vậy.
“Anh ấy vừa mới ngủ dậy, chắc sắp xuống rồi”.
Vừa dứt lời, anh đã tự nhiên đi xuống từ cầu thang. Cả người vận bộ quần áo ở nhà khiến thoạt nhìn anh giống như một chàng trai mới ở tuổi hai mươi, vừa nhanh nhẹn, lại vừa phong độ.
Thấy ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người mình, Phương Khiêm rất bình tĩnh cất tiếng, “Chào mọi người”.
Chồng Diệu Ngọc trước giờ vẫn chưa nói
câu nào, lúc nhìn thấy Phương Khiêm thì ánh mắt rực sáng, thoáng cái đã
đứng bật dậy, kích động nói: “Đúng là Phương tổng rồi, lúc trước nghe
Diệu Ngọc nói tôi đã lờ mờ đoán được là anh, không ngờ lại là thật”.
Đối mặt với người đàn ông đang phấn
khích phía trước, Phương Khiêm vẫn duy trì nụ cười nhạt, tay chìa ra bắt lấy tay đối phương, còn trong lòng lại đang nghĩ xem mình có biết người này hay không, “Trước kia chúng ta từng gặp nhau?”.
“À không, xin cho phép tôi giới thiệu
một chút. Tôi là Chu Dịch, công ty thương mại Thiên Hoành của chúng tôi
từng có mối làm ăn mật thiết với công ty Phương thị”.
“Thì ra là thế, rất vui được gặp anh”.
Phương khiêm gật đầu, rút bàn tay đang bị đối phương nắm chặt về, rồi
ngồi xuống bên cạnh Giản Tình.
Giản Tình lúc này mới hiểu, hóa ra chồng Diệu Ngọc muốn đến gặp Phương Khiêm nên mới vội vàng quay về. Nói vậy
nếu không có mối quan hệ này thì Chu Dịch vốn không có cơ hội được gặp
Phương Khiêm. Nghĩ đến đây, Giản Tình bất giác nhìn sang Diệu Ngọc, Diệu Ngọc cũng đang nhìn cô, phát hiện thấy ánh mắt của cô thì xấu hổ lảng
sang hướng khác.
Giản Tình thầm thở dài. Cho dù là bạn bè tốt, vì lợi ích thực tế trước mắt cũng có thể trở mặt giả dối.
Trò chuyện suốt một buổi chiều, cuối
cùng cũng rõ ngọn nguồn sự việc. Hóa ra do Chu Dịch mắc một số sai lầm
khi làm việc nên tập đoàn Phương thị ngừng làm ăn với công ty Thiên
Hoành. Vốn hai năm gần đây việc làm ăn của công ty đã đang gặp khó khăn, nếu mất đi khách hàng lớn như Phương thị nữa thì đúng là càng thêm gian nan. Giám đốc của Thiên Hoành có quan hệ rộng rãi với khá nhiều người,
nhưng khi đến xin gặp lãnh đạo của Phương thị thì lại bị từ chối. Không
ngờ lần này cơ duyên xảo hợp, Chu Dịch gặp được boss lớn của Phương thị, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến anh ta phấn khích như
vậy.
Giản Tình chẳng có hứng thú gì với nội
dung cuộc trò chuyện này, thật ra cô chỉ cảm thấy bạn trai của mình quả
thực rất xuất sắc, đi đến đâu cũng thấy có người mong muốn được gặp anh.