Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 37 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
Ngoài chuyện vợ chồng Diệu Ngọc có việc cần nhờ vả thì bọn họ quả là
những người bạn rất tốt. Diệu Ngọc tính tình hoạt bát, khá rành rẽ mấy
vụ ăn chơi. Ở thị trấn C có chỗ nào chơi vui, nơi nào ăn ngon, cô đều có thể chỉ ra tường tận, rất xứng là một hướng dẫn viên xuất sắc. Hai ba
ngày tiếp đó, tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ.
Nhưng suy cho cùng Phương Khiêm cũng là giám đốc của một công ty lớn, cho dù anh có đặc quyền nhưng rất nhiều việc phải qua sự phê duyệt và
xác nhận của anh, bởi vậy anh không thể bỏ bê công ty quá lâu. Dưới sự
thúc giục của Giản Tình, Phương boss quyết định mùng năm sẽ quay về
thành phố S, thế nhưng hôm nay mùng bốn, anh vẫn hào hứng đi theo đoàn
người nhà họ Giản lên chùa Cam Lộ[1].
Mẹ Giản Tình là một người phụ nữ truyền thống, bà rất thành tâm thờ
phụng thần phật, nhưng ở trong mắt Giản Diệp, việc làm này của bà chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ – mê tín.
Giản Tình không có ý kiến gì đối với tín ngưỡng của mẹ. Tín ngưỡng
của bản thân chính là một loại gửi gắm, gửi gắm những nguyện vọng tốt
đẹp trong lòng bà, vậy ngăn cản thì có gì tốt. Thế nên khi về nhà, mẹ
Giản Tình muốn cô đi cúng bái, cô cũng rất ngoan ngoãn nghe theo.
Đại gia đình cùng lên chùa Cam Lộ là hoạt động mừng năm mới cố hữu
hàng năm của nhà họ Giản. Năm nay có thêm Phương Khiêm và vợ chồng Diệu
Ngọc, đội ngũ càng trở nên đông đảo.
Ăn sáng xong, đoàn người chia ra làm hai xe, chậm rãi xuất phát hướng về phía chùa Cam Lộ.
Từ nhỏ Phương Boss đã được giáo dục bằng hình thức phương Tây, cho
nên anh rất hứng thú với những địa điểm giàu bản sắc dân tộc như thế
này. Dọc đường đi, anh không ngừng yêu cầu Giản Tình giới thiệu cho
mình.
Nhìn đôi vợ chồng son âu yếm một cách lộ liễu, ba mẹ Giản Tình ngồi ở ghế sau thi thoảng lại nhìn nhau mỉm cười.
Sáng sớm lúc xuất phát, bầu trời đã hơi âm u, đến khi mọi người tới
chùa Cam Lộ, từng hạt mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi xuống. Cho dù đã che ô nhưng cơn mưa mang theo gió lạnh ập đến khiến người ta không khỏi rùng
mình.
Phương Khiêm ôm lấy Giản Tình thong thả đi lên từng bậc thang theo
mọi người. Ôm cô gái nhỏ yếu ớt trong lòng mình, anh cảm giác như chỉ
cần một trận gió thổi qua cũng có thể cuốn cô đi mất, anh bèn kéo khóa
chiếc áo khoác ra, rồi khẽ nói với cô: “Nép vào đây”.
Giản Tình ngẩng lên nhìn anh, rồi quay sang nhìn những người bên
cạnh. Thấy động tác của anh quá mức thân mật, cô ngại ngùng đáp: “Em
không lạnh”.
Phương boss không để ý tới lời của cô, khăng khăng nói: “Nép vào”.
Thấy anh chuyên quyền, Giản Tình không cãi lại nữa mà co người nép
vào trong áo khoác của anh, hai tay ôm lấy thắt lưng anh, cả người như
dán vào cơ thể anh.
Phương Khiêm hài lòng mỉm cười trước cử chỉ của cô, những bậc thang
dài đằng đẵng trước mắt cũng như ngắn lại, không còn khiến anh mệt mỏi
nữa.
Những người còn lại tự giác giả bộ không thấy hành động ủy mị của hai người bọn họ.
Nhớ khi còn nhỏ, vào ngày mùa, mình bị ba mẹ gọi ra cấy mạ, trong
ruộng có rất nhiều đỉa, mình không dám xuống, còn khóc lóc kêu sợ, nhưng nếu mình không xuống người lớn sẽ mắng mình. Lúc đó, cậu lại có thể cầm sách vở ngồi ở bờ ruộng bên cạnh nhàn nhã đọc sách. Khi ấy mình đã
nghĩ, tại sao cậu lại may mắn đến vậy?”.
Diệu Ngọc nói xong lại uống một ngụm rượu, mỉm cười nhìn Giản Tình,
tiếp tục nói: “Nhưng mà xem ra cậu đúng là rất may mắn, tìm được đối
tượng tốt thế này, hy vọng cậu sẽ quý trọng thật tốt”.
Nghe xong lời của cô, trong lòng Giản Tình có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô thở dài, “Mình sẽ quý trọng”.
“Lần này chuyện chúng mình đến nhờ Phương tổng chắc cậu cũng biết.
Thật ra chúng mình không được tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu, Chu Dịch vừa
lên làm quản lí đã gặp nhiều sóng gió, chức vụ vẫn chưa ổn định, cho nên chúng mình rất cần Phương tổng giúp đỡ, hy vọng cậu có thể nói giúp
mình”.
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Diệu Ngọc, Giản Tình mềm lòng. Chuyện
công việc, cô không muốn làm ảnh hưởng đến quyết định của Phương Khiêm,
Phương Khiêm cũng đã nói phải chờ anh tìm hiểu rồi mới quyết định sau.
Cơ hội cô giúp được không lớn, nhưng cô vẫn an ủi đáp lại, “Cậu yên tâm, mình sẽ cố gắng nói với anh ấy”.
“Tiểu Tình, Tiểu Khiêm say, con mau đỡ nó về phòng”. Mẹ Giản Tình vội vàng gọi cô.
Lúc này Giản Tình mới phát hiện mình không để ý một lát mà anh đã
uống say? Cô vội vàng bước lên đỡ anh, Giản Diệp cũng phụ một tay. Hai
chị em hợp sức đưa Phương Khiêm về phòng. Đuổi khéo Giản Diệp ra khỏi
phòng, Giản Tình mới tìm được cơ hội ở cùng với Phương Khiêm.
“Vợ à…” Anh đang say nằm trên giường, đột nhiên mở to mắt gọi.
Giản Tình sợ hãi, “Chẳng phải anh uống say ư?”.
Phương Khiêm uể oải chống người lên, cười quỷ quyệt, “Uống bia sao say được”.
“Anh giả vờ”.
“Không giả vờ sao có cơ hội ở cùng em”. Phương Khiêm dang tay, tóm cô vào trong lòng.
“Anh gian quá!”. Cô gái nhỏ trong lòng anh vừa cười vừa mắng yêu.
“Vợ à…” Anh lại dùng giọng nam trầm ấm gọi cô một lần nữa.
Giản Tình im lặng nghe, khóe miệng nở một nụ cười thật hạnh phúc, rất rất lâu sau, cô cũng cúi đầu gọi một tiếng, “Chồng à”.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~(≧▽≦) ~, nổi cả da gà, toát mồ
hôi hột… Không biết chương này có làm ai sốc không? Có vẻ rất buồn nôn,
nhưng ai bảo đây là văn ngọt ngào, càng mờ ám càng khỏe! Thật ra tôi đã
cố gắng tránh để buồn nôn rồi. Vốn định viết là: “Vợ à, anh yêu em”,
nhưng viết xong, sốc quá lại nhanh tay xóa luôn! Ha ha, sao tôi có thể
để một mình mình bị sốc được, tất cả cùng đến đây sốc đi! O(∩_∩)O
“Vợ à, anh yêu em…!”. Anh lại dùng giọng nam trầm ấm gọi cô một lần nữa.
Giản Tình im lặng nghe, khóe miệng nở một nụ cười thật hạnh phúc, rất rất lâu sau, cô cũng cúi đầu gọi một tiếng, “Chồng à, em cũng yêu anh”.