Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 38 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
Hôm nay, Giản Tình bắt chuyến xe sớm quay về thành phố S, 9h là đã
đến nơi. Mặc dù Tết đã qua, nhưng dòng người quay về đông nghìn nghịt
nên mới chỉ đứng một lát ở bến xe, Giản Tình đã hết hồn trước biển người mênh mông. Xách theo một ít hành lý đơn giản, cô chen lấn một cách khó
khăn để ra khỏi bến xe.
Lần này đi về, Giản Tình không báo cho Phương Khiêm biết, một là vì
không muốn quầy rầy anh làm việc, hai là vì muốn dành cho anh một sự bất ngờ.
Phương Khiêm về thành phố S từ mùng năm, còn Giản Tình đợi hết phép
mới về, số ngày hai người xa nhau đã sắp lên đến con số mười. Mười ngày
này, Giản Tình đã ngập chìm trong nhung nhớ. Hơn nữa một ngày trước khi
Phương Khiêm đi, hai người vừa mới đính hôn. Vừa hạnh phúc đã phải chia
xa, điều này làm cho kì nghỉ của cô càng thêm buồn chán. Ngay cả mẹ cô
cũng dễ dàng nhìn ra tâm sự của cô, bèn khuyên cô nên quay về thành phố S trước hai ngày.
Nửa tháng trời tách biệt khỏi nhịp sống hối hả, nhộn nhịp, giờ quay
về nơi thành thị xe cộ qua lại như mắc cửi, Giản Tình nhất thời không
quen. Chợt nhớ hôm trước Phương Khiêm nói muốn về nông thôn dưỡng lão,
cô lại không kìm được mỉm cười.
“Giản Tình”.
Vừa mới xuống xe, cô đã nghe có người gọi mình. Đưa mắt lên, cô thấy
ngay người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác màu café như tỏa sáng trong đám đông. Bởi vì có anh tồn tại, tất cả cảnh vật lộn xộn xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Người đàn ông cô nhớ nhung nhiều ngày nay, đột ngột đứng ở trước mặt
cô, nở một nụ cười dịu dàng với cô. Đáng lẽ cô muốn dành cho anh một sự
bất ngờ, thì giờ đây ngược lại là anh làm cô bất ngờ.
“Sao anh biết hôm nay em về?”. Giản Tình đi về phía anh, nở nụ cười
ngọt ngào. Rõ ràng cô đã dặn ba mẹ không được tiết lộ “hành tung” của
mình, kết quả là vẫn bị anh biết.
“Giản Diệp bán tin tình báo cho anh”. Không để ý rằng hai người đang
đứng trước cửa bến xe, Phương Khiêm vòng tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, mùi thơm cơ thể quen thuộc khiến anh thở ra một hơi thỏa mãn.
Trai tài gái sắc ôm nhau tình cảm, ngay lập tức thu hút ánh mắt tò mò của người đi đường.
Giản Tình bị người ta nhòm ngó thì xấu hổ, cô đỏ mặt nói khẽ: “Chúng ta về nhà trước đã”.
Về đến nhà, Giản Tình quan sát chung quanh, phát hiện phòng ốc được
lau chùi không sót một hạt bụi, cô bật cười trêu chọc anh, “Sạch thật
đấy, là do anh tự tay lau chùi à?”.
thường, có người yêu thương mình, có bạn bè tri kỉ, có gia đình thân
yêu, tất cả đều là khởi nguồn của hạnh phúc.
Buổi trưa cùng ăn cơm với chị em thân thiết, cho nên cả buổi chiều
tâm trạng của Giản Tình rất tốt. Cô không để ý tới việc người khác luôn
đề phòng, e dè cô nữa, mà chỉ chuyên tâm làm tròn bổn phận của mình.
Tuy nhiên lúc cô nhận được điện thoại của Phương Khiêm, tâm trạng vui vẻ ấy đã lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Trong điện thoại, Phương Khiêm nói như thế này: “Mẹ anh đã về, bà muốn gặp em”.
Vài từ đơn giản đã làm cho Giản Tình rớt mộng, “Bà muốn gặp em?”
“Đừng căng thẳng, chỉ là ra mắt đơn giản, anh sẽ đi cùng em”. Phương Khiêm ở đầu kia điện thoại an ủi cô.
Giản Tình cảm thấy bàn tay cầm điện thoại đang run lên từng chặp, “Bà… biết chúng ta đính hôn rồi sao?”.
“Ừ, anh đã báo cho ba mẹ”.
“Vậy khi nào chúng ta đi gặp họ?”. Chuyện phải đến thì sẽ đến, dù sao cũng không trốn tránh mãi được. Giản Tình tự cổ vũ mình.
“Tan tầm chúng ta đến thẳng nhà ba mẹ. Anh đã mua cho em mấy bộ lễ phục rồi, lát nữa sẽ đưa em đi thử”.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Tình ngồi thừ người. Đi ra mắt cũng phải mặc lễ phục đàng hoàng, ba mẹ anh là người nghiêm túc đến vậy ư? Về sau cô phải ở chung với họ như thế nào? Nghe nói nhà những người lắm tiền
có rất nhiều chuyện phức tạp, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người thuộc
giới xã hội thượng lưu, thật sự cô có thể ứng phó được sao?
Cứ nghĩ đến tương lai sau này, Giản Tình lại cảm thấy nhụt chí.
Lúc tan tầm, Phương Khiêm đưa cô đi thử quần áo, rồi đi trang điểm,
cho đến khi cô trở nên hoàn mỹ không tỳ vết, Phương Khiêm mới lái xe
thẳng hướng về nhà họ Phương.
Suốt dọc đường, Giản Tình lo lắng không biết phải nói gì, cô chỉ mím môi ngồi đờ đẫn, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Phương Khiêm cũng nhận ra cô đang căng thẳng. Lúc dừng xe ở cửa lớn
nhà họ Phương, anh kéo cô vào lòng dỗ dành, “Đừng sợ, tất cả đã có anh”.
Giản Tình gật đầu. Đúng vậy, cho dù không tin tưởng bản thân, cũng
phải tin tưởng người đàn ông của mình. Nghĩ được như vậy, khuôn mặt nhỏ
nhắn nãy giờ vẫn căng cứng, cuối cùng đã nở một nụ cười.