Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 39 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
ơi ở của nhà họ Phương là một khu biệt thự nằm ở vùng ngoại ô thành
phố S. Đó là một tòa biệt thự cổ kính, cấu trúc khá khác biệt so với các khu biệt thự ngày nay. Biệt thự được xây dựa theo thế núi, giữa các tòa nhà đều có một vườn cây nhỏ, khiến người ta có cảm giác như đang lạc
vào chốn ẩn dật nhàn nhã.
Đợi cửa lớn mở ra, Phương Khiêm lái xe vào rồi chạy thêm một đoạn
ngắn nữa. Giản Tình dù đang rất căng thẳng nhưng vẫn bị thu hút bởi các
loại hoa cỏ hiếm thấy, đa dạng nơi đây.
Giản Tình nhìn hoa cả mắt, quay sang Phương Khiêm tán thưởng: “Hoa cỏ ở đây thật thú vị, khuôn hình của bồn cảnh trông rất lạ mắt”.
Phương Khiêm mỉm cười khoan khoái, âu yếm nhìn cô, “Em mà nói với ba anh mấy lời này, chắc chắn ông sẽ rất vui”.
Giản Tình tiêu hóa hết lời nói của anh, bèn kinh ngạc hỏi: “Tất cả chỗ này đều do ba anh trồng?”.
“Hầu như là thế”. Phương Khiêm gật đầu, “Từ sau khi ba giao công ty cho anh, ngày nào cũng đắm chìm trong cây cối hoa cỏ”.
“Thật là lợi hại!”. Người có kiên nhẫn chăm sóc cả một vườn cây lớn
thế này, chắc không phải là người khó sống cùng. Giản Tình tự an ủi
mình. Cô từng nghe đồng nghiệp nhắc tới tổng giám đốc trước đây, nghe
chừng có vẻ là người hòa nhã, dễ gần. Tuy không thể thiếu được các mánh
khóe, thủ đoạn của kẻ kinh doanh, nhưng điềm đạm hơn so với tổng giám
đốc đương nhiệm.
Nghĩ đến đây, Giản Tình lại không kìm được lén liếc nhìn anh. Người
đàn ông này trước mặt cô luôn mềm mại như nước, cô rất ít khi thấy anh
tức giận. Nhưng ở trong mắt người khác, thật ra anh là người khó sống
chung. Bởi thân phận của Phương Khiêm, người khác luôn nhìn anh với vẻ
kính sợ. Hơn nữa tác phong xử lý công việc của anh luôn dứt khoát, quyết liệt khiến cho người ngoài không dám tiếp cận anh.
Bởi vậy anh chăm sóc cô chu đáo như thế cũng là có nguyên do của nó.
Cô là bạn gái của anh, nên cách anh quan tâm tới cô khác hẳn với những
người bình thường. Cô quan tâm đến anh, săn sóc anh, đồng thời anh cũng
yêu thương cô, lo lắng cho cô.
Biết rõ điều này, khóe miệng cô bất giác cong lên thành một nụ cười. Anh lập tức hỏi: “Em cười cái gì?”.
Giản Tình nhìn thấy ngôi nhà ba tầng thấp thoáng đằng trước, khẽ nói
với anh: “Khiêm, có anh ở bên cạnh, em chẳng còn sợ gì nữa”.
Thấy cô bất chợt nói vậy, Phương Khiêm rất vừa lòng mỉm cười, trả lời chắc nịch: “Đương nhiên rồi”. Chỉ cần là người con gái anh yêu thương,
anh sẽ dang rộng đôi cánh che chở cho cô ấy cả đời.
Xe Phương Khiêm dừng lại ở khoảng đất trống trước căn nhà, Giản Tình
mở cửa xuống xe, một cơn gió đêm mang theo hơi thở của vườn cây vờn qua
da mặt cô, làm cô khẽ rùng mình.
Một thanh niên trẻ tuổi đi đến, gọi một câu “cậu chủ” rồi nhận lấy
chìa khóa xe từ tay Phương Khiêm, chạy đi. Giản Tình đứng sững người,
không ngờ cảnh tượng hay được chiếu trên TV nay lại diễn ra ngay trước
mặt cô, khiến não bộ cô không kịp thích ứng.
Cô dè dặt hỏi: “Có nhiều người đang làm việc ở nhà anh à?”.
Thấy cô tò mò, Phương Khiêm chỉ mỉm cười, chìa tay ra để cô khoác
lấy, rồi vừa đi vào nhà vừa giải thích: “Ừm, có một ít. Người vừa nãy là lái xe, còn có người phụ trách phòng bếp, người phụ trách sân vườn,
người phụ trách vệ sinh. Những người này đều do dì Tề quản lý. Dì Tề
chính là người lần trước đưa quần áo sang cho em. Bình thường bà ấy có
vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra rất tốt bụng, chăm sóc mọi người trong nhà chu đáo lắm”.
Nghe giọng nói trầm ấm, êm tai của anh giải thích cho cô, Giản Tình như được ngâm mình trong hũ mật, thật ngọt ngào làm sao!
“Mình à, người thì cũng gặp rồi, mình ra ngoài tiếp khách đi chứ”. Mẹ Phương Khiêm nhắc chồng.
Bác Phương nhìn vợ, đáp: “Bà với Tiểu Khiêm ra ngoài trước đi, tôi ở lại tâm sự với Tiểu Tình đã”.
Tất cả mọi người đều rất nhanh trí, nghe thấy ba Phương Khiêm nói thế thì hiểu được ông muốn một mình tâm sự với Giản Tình. Giản Tình tưởng
mẹ anh nghe vậy sẽ phản đối, nào ngờ bà chỉ liếc bác Phương một cái, rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Phương Khiêm hiểu rõ ba mình, anh tin ông sẽ không làm khó dễ bạn gái anh, bởi vậy anh chỉ ghé vào tai Giản Tình nói khẽ: “Anh sẽ nhanh trở
lại”. Rồi đi với Phương Linh ra ngoài.
Giản Tình thấy hơi bất an, bác Phương giữ một mình cô lại trò chuyện, chắc chắn là có việc gì nghiêm túc muốn nói với cô. Vì không biết ông
muốn nói gì nên cô thấy lo lắng không thôi, sự thoải mái nãy giờ cũng
biến mất.
“Nghe nói cháu với Tiểu Khiêm sống cùng nhau đã lâu?”. Bác Phương phá vỡ sự im lặng, hỏi trước.
“Được hai năm rồi ạ”.
Nghe cô trả lời vậy, ông gật đầu, “Vậy chắc cháu cũng rất hiểu Tiểu
Khiêm. Nó là đứa hiếu thắng, chỉ cần là chuyện nó muốn, nó sẽ kiên trì
làm đến cùng”.
“Anh ấy quả thực rất hiếu thắng”. Nói đến người yêu mình, khóe miệng
Giản Tình tự nhiên cong lên, vẻ mặt ngọt ngào, đương nhiên không lừa
được người cáo già như ba Phương Khiêm.
“Nói ra thì hơi thiệt thòi cho cháu, thật ra lúc đầu khi nghe nó nói
về cháu, hai bác đều không đồng ý. Phương thị là một tập đoàn lớn, hai
bác đều cho rằng là người đứng đầu Phương thị thì phải có tư chất lãnh
đạo của vị tướng cầm quân, bởi vậy hai bác cũng hy vọng người phụ nữ
đứng sau Tiểu Khiêm là một người mạnh mẽ, ít nhất khi nó gặp khó khăn
thì có thể giúp đỡ nó”. Ông nói tới đây, ngừng lại một lát rồi mới tiếp, “Hai bác từng đến gặp cháu, thấy cháu là một cô gái dịu dàng. Nhưng
chính sự dịu dàng này làm hai bác không vừa lòng, bởi cháu và con dâu lý tưởng của hai bác khác nhau quá”.
Giản Tình chăm chú nghe từng lời của ông, thấy ông bảo không hài lòng với sự dịu dàng của mình thì cảm thấy bất lực. Cô luôn cho rằng mình là người phụ nữ kiên cường, chỉ khi đứng trước Phương Khiêm mới trở nên
dịu dàng, thùy mị. Không ngờ hôm nay, chính điều này lại trở thành lý do họ không vừa lòng với cô.
Bác Phương hiểu được tâm sự của cô, nhưng ông không an ủi mà nói
tiếp: “Cháu biết không? Vì cháu mà thằng con ngoan ngoãn của bác lần đầu tiên cãi lại ba mẹ. Nó nói nó có đủ năng lực quản lý tốt Phương thị,
cũng có đủ năng lực chăm sóc cháu. Nếu hai bác không đồng ý cho nó yêu
cháu, thì nó cũng sẽ bỏ mặc Phương thị”.
Nói tới đây, bác Phương lại cười ha hả: “Cháu cũng thấy bất ngờ đúng
không? Đứa trầm lặng như nó mà cũng nói ra được những lời vô trách nhiệm đến vậy. Nhưng tuy lời dọa dẫm của nó rất ấu trĩ, hai bác cũng đã chấp
nhận rồi”.
Giản Tình tưởng tượng ra bộ dáng bùng phát của Phương Khiêm, miệng
méo xệch. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bác Phương, nói chắc nịch:
“Thưa bác, xin hãy cho cháu thời gian, cháu nhất định sẽ làm hai bác tin rằng anh ấy chọn cháu không hề sai”.
Trong chốc lát, cả hai đều im lặng.
Ba Phương Khiêm tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm, lăn lộn
nhiều trên thương trường nên có thể nói đã luyện thành mình đồng da
thép. Nhưng cô gái trước mặt này lại làm trái tim sắt đá của ông tan
chảy. Không phải vì lời hứa của cô, không phải vì sự kiên cường của cô,
mà vì đôi mắt trắng trong, thuần khiết của cô.