Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 40 :

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Ở đại sảnh, tiếng nhạc nhẹ nhàng thanh thoát, người người lả lướt

khiêu vũ. Giản Tình đi cùng với bác Phương vào trong, ở đó, Phương Khiêm và mẹ đã thôi đấu khẩu, nhịp nhàng chuyển động theo điệu nhạc du dương.

Phương Linh thấy họ xuất hiện, vội vàng đi đến bên cạnh Giản Tình,

nháy mắt với cô, “Ban nãy có rất nhiều người muốn khiêu vũ cùng anh trai em, thế là anh ấy dứt khoát nhảy mở màn với mẹ”.



Giản Tình nhìn ở trung tâm đại sảnh có một người đàn ông tuấn tú

phong độ đang khiêu vũ, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, quay đầu nói với Phương Linh: “Người muốn khiêu vũ cùng em chắc cũng không ít đâu”.



“Em không thích, trong những đàn ông trẻ trung ở đây, ngoài anh trai em ra chẳng có ai xuất sắc cả”. Cô bé vừa cười vừa nói.



Đúng vậy, người đàn ông của mình quả thật là ưu tú nhất. Giản Tình

nghĩ bụng, cô có thể gặp gỡ anh, yêu anh, rồi nắm tay anh đồng hành suốt cuộc đời, đó chính là may mắn lớn nhất kiếp này của cô.



Bác Phương chờ đoạn nhạc kết thúc, đi lên phía trước, nói: “Tiểu

Khiêm, mau trả nữ hoàng lại cho ba, công chúa của con ở đằng kia”.



Phương Khiêm nhíu mày, cầm tay mẹ trao cho ba, rồi mỉm cười đi về

phía người con gái của mình. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi của cô khép mở

gọi anh, đẹp đến mức khiến anh quên cả hô hấp. Mới không gặp một lát, mà anh đã nhớ cô phát điên.



Khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, giọng anh trầm ấm hỏi: “Công chúa, anh có thể mời em khiêu vũ được không?”.



Giản Tình chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cười đáp: “Đương nhiên, hoàng tử của em”.



Eo thon nhỏ bị anh nhẹ nhàng ôm trọn. Anh ôm cô xoay tròn theo tiết

tấu của bản nhạc, tất cả mọi vật chung quanh dường như không còn tồn tại nữa, thế gian này chỉ có hai người họ. Chân cô như bước lên những bông

hoa xinh đẹp ở bãi cỏ xanh mướt, giống như một đôi bướm bay lượn, thâm

tình theo đuổi đối phương, trong lòng luôn hướng về đối phương.



Giản Tình chưa hề uống giọt rượu nào, nhưng cô cảm thấy hình như mình đã say, say bởi dáng điệu tươi cười của người đàn ông này, say bởi đôi

mắt thâm tình nồng nàn, say bởi vòng tay dịu dàng đang ôm lấy cô.



“Vừa rồi ba anh không nói gì quá đáng với em chứ?”. Anh hài lòng

hưởng thụ khoảnh khắc dễ chịu ấy, tuy nhiên lòng vẫn canh cánh việc ba

anh tách hai người ra.



Giản Tình lắc đầu, ghé vào lỗ tai anh đáp: “Bác trai không nói gì cả, nhưng em sẽ cố gắng chứng minh cho họ xem, anh lựa chọn em là chính

xác”.



Phương Khiêm nghe xong lời của cô, nhướn mi, “Cần gì phải chứng minh nữa, lựa chọn của anh luôn luôn là tốt nhất”.



Nghe anh nói vậy, Giản Tình chỉ mỉm cười. Cô hiểu anh là người ưu tú

nhất, cũng biết bản thân mình chẳng hề kém cỏi. Chung sống với một người xuất sắc đến vậy, cô hiểu mình cần phải học hỏi nhiều điều hơn nữa. Bác Phương nói không sai, đứng sau Phương Khiêm, một người phụ nữ dịu dàng

đảm đang là chưa đủ, cô cần phải kiên cường hơn nữa.



Dù anh mạnh mẽ thế nào, sẽ vẫn có lúc mệt mỏi. Cô phải ở bên anh

những lúc đó, giúp đỡ anh, chăm sóc anh. Việc này không phải hễ nghĩ tới là sẽ làm được, cho nên cần phải có thời gian học tập, rèn luyện. Một

ngày nào đó, Giản Tình ở bên cạnh anh, sẽ là một Giản Tình hoàn mỹ nhất.
Bởi trời đã khuya, dưới ánh đèn mờ, bông hoa nào cũng xuất hiện một vầng sáng mờ nhạt, hư ảo.



Rất lâu sau, Giản Tình mới cúi đầu tán thưởng, “Đẹp quá!”.



Phương Khiêm ôm cô đi vào phía trong, đặt cô lên ghế dựa bên cạnh,

cười nói: “Còn có thứ đẹp hơn, em nằm ở trên đó, sẽ có kỳ tích xuất

hiện”.



Giản Tình thuận theo nằm xuống, nghe thấy anh nói: “Nhắm mắt lại”.



Thế là cô nhắm mắt lại, đợi một lúc, cảm giác được anh cũng nằm xuống bên cạnh, cô bèn hỏi: “Em có thể mở mắt được không?”.



Anh hôn lên vành tai cô, “Có thể”.



Giản Tình chậm rãi mở to mắt, lập tức bị những ngôi sao dày đặc trên

trời hấp dẫn. Toàn bộ đèn trong nhà kiếng đều đã tắt, nóc nhà trong suốt được mở ra. Lúc này bọn họ đang nằm trên ghế, đối diện chính là bầu

trời đêm bao la, vùng ngoại thành không khí trong lành, được ngắm sao

thật là tuyệt.



Bầu trời đêm đẹp quá. Trong trí nhớ, lần cuối cùng cô ngắm sao là khi nào? Chắc là từ hồi tiểu học, Giản Tình không nhớ nổi, hẳn là chuyện

rất xưa rồi.



Không ngờ hôm nay cô lại có thể cùng người mình yêu nhất, nằm bên

nhau, ngắm nhìn bầu trời đêm đẹp đến nhường này. Cô cảm động, khóe mắt

đã hơi cay xè.



Anh thì thầm bên tai cô: “Rất lâu trước đây anh đã quyết định, nhất định phải đưa người mình yêu nhất tới nơi này”.



Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt Giản Tình, cô thật sự rất vui, vì người anh mang đến là cô…



“Nhìn kìa, sao băng”. Lúc này anh đã gỡ bỏ vẻ chững chạc thường ngày, thay vào đó là sự hồn nhiên vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ

nhàng hơn rất nhiều.



Giản Tình cũng thấy sao băng thoáng qua, vội vàng nhắm mắt lại.



“Em đang làm gì vậy?”. Anh hỏi.



“Cầu nguyện”. Cô cười trả lời.



“Có anh ở đây bên cạnh em, còn phải cầu nguyện nữa sao?”. Anh kiêu ngạo nói.



Giản Tình vùi đầu vào lòng anh. Đúng vậy, đời này có anh, mong muốn của cô đã được thực hiện.



Nhưng cô vẫn tham lam cầu nguyện, cầu rằng bọn họ có thể vui vẻ bên nhau, hiểu nhau, yêu nhau, mãi mãi, vĩnh viễn…



~ Hoàn ~