Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 50 : Phiên ngoại 5

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Kết hôn được hai năm, Giản Tình sinh cho nhà họ Phương một đứa cháu

trai kháu khỉnh. Khỏi phải nói ba mẹ chồng cô vui mừng đến cỡ nào, hai

ông bà lập tức thu dọn hành lý chuyển đến biệt thự của Phương Khiêm, cả

ngày tranh nhau bế thằng cháu nội bụ bẫm.

Phương Khiêm được làm bố đương nhiên cũng rất vui vẻ. Ngày con trai

tròn một tháng tuổi, anh vung một số tiền lớn mở tiệc ở nhà hàng sang

trọng nhất thành phố S, tưng bừng náo nhiệt suốt ba ngày liền.



Thế nhưng lúc con trai mới sinh, Phương boss đâu có được phong độ như lúc này. Giản Tình muốn đẻ một mình, còn Phương boss lại kiên quyết ở

bên cạnh cô, kết quả anh phải giương mắt nhìn vợ yêu đau đớn đến chết đi sống lại. Dù anh là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, lúc ấy

chân vẫn tự dưng mềm nhũn ra. Mặt mày anh tái xanh, nắm chặt lấy tay vợ, luôn miệng trấn an cô.



Thằng cu này dùng dằng hơn mười sáu tiếng đồng hồ mới chịu chui ra,

làm mẹ nó suýt nữa mất nửa cái mạng, còn bố nó thì suýt nữa bay mất nửa

hồn phách.



Nhìn đứa con da nhăn nheo cất tiếng khóc chào đời trong vòng tay y tá, Giản Tình cảm thấy như đã trải qua cả một đời người.



Lúc Giản Tình đẻ, ba mẹ cô từ quê lên thăm, được hai ông bà thông gia niềm nở giữ lại nên cũng quyết định ở chơi một thời gian. Vậy là bốn

ông bà già cùng sống trong một căn biệt thự nho nhỏ. Thấy thế, Phương

Khiêm đắc ý nói với vợ: “Em xem, trước đây quyết định mua hai căn hộ quả rất chính xác”.



Lúc ở cữ, thằng cu này cả ngày ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, chẳng

khác lợn là mấy. Đôi khi tỉnh giấc, nó chỉ mở mắt nhìn quanh bốn phía,

rồi lại lập tức nhắm mắt ngủ tiếp. Ngoài ăn uống nghịch ngợm ra, hầu hết thời gian nó đều lăn quay ra ngủ.



Mấy ông bà già xúm quanh giường nó, chờ mấy tiếng đồng hồ cũng chỉ để ngắm lúc nó tỉnh ngủ.



Sau một hồi ngắm nghía chán chê, mấy ông bà rút ra kết luận, ấy là

thằng cu này giống hệt bố, chỉ có cái mũi giống mẹ. Mẹ Phương Khiêm còn

sai quản gia lấy ảnh hồi nhỏ của anh ra đối chiếu, quả thực rất giống

nhau.



Trong đống ảnh, Giản Tình tìm được tấm Phương Khiêm hồi vài tháng

tuổi, khi ấy vẫn còn đóng bỉm. Cô bật cười ha hả, quyết định cất riêng

bức này đi.



Việc khiến Giản Tình thích thú nhất chính là xem bảo mẫu tắm rửa cho

con trai, vì là lần đầu tiên làm mẹ nên chuyện này cô không rành lắm.

Tuy lúc trước cô đã tìm hiểu qua, nhưng con trai còn quá bé, cô rất lo

mình sẽ làm con bị thương.


Đến tận ngày 28 Phương Khiêm mới đến nơi, nhiều ngày không gặp vợ

con, anh nhớ đến phát điên mất rồi. Ôm hôn vợ yêu và con gái xong, hỏi

ra biết được hai thằng con trai đi mò cá, anh thấy rất hứng thú nên cũng đi ra xem sao.



Thế là mãi đến hoàng hôn, ba bố con mới thủng thẳng về nhà. Giản Tình nhìn thấy, suýt nữa té xỉu. Ba người lúc đi khoác toàn quần áo hàng

hiệu, thế mà nay đã lấm lem bùn đất, nhìn chẳng ra nổi nữa rồi.



Đêm ba mươi, Giản Tình nhận được điện thoại của Tần Tiểu Ý, cô ấy khoe mình đang mang thai.



Hai năm trước, Tần Tiểu Ý vội vã kết hôn, đối tượng là một người

tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố S, đại ca xã hội đen – Vu Hạo Viễn.



Giản Tình nghĩ với tính cách của Tần Tiểu Ý thì cuộc hôn nhân không

tình yêu này sẽ nhanh chóng tan vỡ, nhưng không ngờ cô ấy lại duy trì

đến tận hai năm, chẳng những thế lại còn mang thai!



“Tiểu Ý, chúc mừng cậu”. Thật ra cô muốn hỏi Tần Tiểu Ý tại sao lại muốn có con.



Ở đầu kia, Tần Tiểu Ý phá lên cười một hồi, rồi nói: “Hi vọng mình quyết định đúng”.



Con người ta khi còn sống luôn phải đối mặt với các lựa chọn. Có

người may mắn chọn đúng thì sẽ được đi trên một con đường bằng phẳng.

Còn những người nhất thời chọn sai sẽ mất công đi đường vòng vài lần rồi mới có thể tìm ra phương hướng chính xác. Giờ cô đang rất hạnh phúc,

bởi vậy từ đáy lòng, cô mong tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc giống mình.



Phương Khiêm tắm rửa xong, nhìn thấy vẻ mặt hơi hốt hoảng của vợ yêu, bèn dang tay ôm cô vào lòng, khẽ dỗ dành: “Sao vậy?”.



“Điện thoại của Tiểu Ý”.



Phương Khiêm lập tức hiểu ra cô đang lo lắng chuyện gì, anh mỉm cười, an ủi cô: “Em cũng biết Tần Tiểu Ý là người như thế nào, chuyện của cô

ấy còn cần người ngoài phải lo lắng sao? Yên tâm đi, cô ấy biết rõ bản

thân mình muốn gì”.



“Vậy ư?”. Giản Tình nằm trong lòng anh, hỏi một cách không chắc chắn.



“Đúng vậy, em phải tin anh…”.



Giản Tình gật đầu, cô hoàn toàn tin tưởng anh, không một khắc do dự.