Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 102 : Tức giân

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Nghĩ đến Triệu Linh, Lang Hoa bỗng



nhiên lo lắng, nàng nhìn sang bên



cạnh, mới vừa rồi Triệu Linh còn ngồi dưới đất cắn nhánh cỏ, giờ đã không thấy đâu.



Phàn Ô phất tay cho người lôi đám người Tây Hạ lên xe, mới lôi được hai người mà trán hắn đã đổ mồ hôi hột, đám người Tây Hạ này cũng quá thảm rồi.



Nhưng cũng chỉ có cách này mới có thể làm cho người Tây Hạ còn sống mà không thê đánh người.



Nếu đây là dân chúng bình thường đánh, vậy thì người có kinh nghiệm sa trường như hắn nên cản thấy xấu hổ.



Cổ đại tiểu thư được Dược Sư lưu ly quang Như Lai điểm hóa, nhưng mà không ai nói Cổ Đại tiểu thư cùng Địa Tạng Vương Bồ Tát có giao tình.



Ngay cả hắn cũng hoài nghi, có phải Cổ Đại tiếu thư mời âm binh tới hay không?



Vẻ mặt Phàn Ô đau khổ, hắn cũng không biết nên nói Với tướng quân như thế nào, hắn sợ tướng quân ghi công lao này cho mình, hắn không có mặt mũi nghe tướng quân khích lệ.



Phàn Ô chỉ lo bận rộn, cũng không cẩn thận quan sát chung quanh, thủ hạ của hắn thì bận lôi binh sĩ người Tây Hạ lên xe, không biết cùng đám người của Triệu Linh nói cái gì mà mọi người cười ầm lên, như người một nhà.



Ngày xưa quân binh cùng thổ phỉ tụ một chỗ cũng là loại vui vẻ hoà thuận này, có lẽ đúng như Triệu Linh nói, nguyên bản bọn họ không phải phản quân gì, cũng không phải đạo phỉ gì mà chỉ là dân chúng bình thường.



Nhưng sau này họ phải thế nào đây?



Vĩnh viễn trốn trốn tránh tránh như vậy, khi nào mới có thể không bị đuối giết?



Lang Hoa nghĩ đến đây thì không khỏi lắc lắc đầu, nàng hao tổn tâm tư vì Triệu Linh làm gì chứ, chuyện ở Trấn Giang qua đi, mọi người sẽ mỗi người một ngả, Triệu Linh về sau sẽ thế nào cũng không quan hệ gì với nàng.



Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Phàn Ô đi tới nói: "Đại tiểu thư, đám người Tây Hạ vì chiến sự lần này mà đến, không có khả năng chỉ có mấy chục người hoạt động ở gần đây, đại tiểu thư nên đi cùng mạt tướng trở về Trấn Giang thì tốt hơn, sắp đánh giặc, nếu ngài có nửa điểm sơ xuất, Hàn tướng quân nhất định sẽ lột da ta."



Lang Hoa gật gật đầu, "Phàn tướng quân đi trước, ta sẽ theo sau." Còn một việc cuối cùng nữa, nàng làm xong sẽ trở về Trấn Giang.




Xu Minh không chờ nổi, hắn muốn đích thân dẫn người ra ngoài tìm kiếm.



"Thủ lĩnh, trăm triệu lần không thể" Quân sư chắn trước mặt hắn, "Nơi này còn cần ngài tọa trấn, đây là Đại Tề, chúng ta có thể bị người phát hiện bất cứ lúc nào."



Xu Minh nghiến răng nghiến lợi, "Bị người phát hiện thì sợ cái gì? Lão tử đã sớm muốn đánh, chỉ cần giết được Hàn Chương, lão tử chết cũng cam lòng"



"Thủ lĩnh, có tin tức đưa tới."



Xu Minh nhìn thoáng qua quân sư, quân Sư vội vàng mở tín hàm ra, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.



Xu Minh hung hăng nói: "Nói."



Quân Sư thanh âm khẽ run, "Là Hàn Chương..."



Xu Minh giơ tay đoạt lấy tín hàm.



Năm mươi người đều bị Hàn Chương giết, treo đầu tại tường thành.



Xu Minh rút đao bên hông ra, lập tức chém tín hàm thành hai nửa, "Ta và Hàn Chương không đội trời chung. Ta sẽ mang binh tới Trấn Giang, thừa dịp đại quân của Hàn Chương chưa tới đánh hạ luôn, dùng máu Hàn Chương huyết tế mấy chục huynh đệ."



Quân sư vươn tay, "Cứ chờ một chút. Hiện tại tình hình ở Trấn Giang thế nào?"



"Thoạt nhìn thì có vẻ như đã sẵn sàng ngăn đón quân địch."



"Cái này có chút không đúng." Quân sư nghĩ nghĩ mới nói tiếp, "Nếu trong tay Hàn Chương không có binh lính, bắt người cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như thế, hắn không sợ thủ lĩnh sẽ tức giận công thành Sao?"



"Chỉ sợ đây là chiêu khích tướng, dụ địch rơi vào tròng. Thủ lĩnh hãy an tâm một chút, chớ vội, phải tự mình đi thăm dò một chút tin tức mới có thể động thủ."



Nếu có người biết buổi tối ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì tốt rồi, như thế sẽ biết được đám huynh đệ này bị Hàn Chương bắt được thể nào.