Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 119 : Chung sống

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Lang Hoa muốn nhớ kĩ lại tướng mạo người đó từng gặp ở đâu, tất cả lại



giộng như bị một lớp mạng ngăn cách, khiển nàng muốn nhìn lại không nhìn rõ.



Đây chính là giấc mơ sao?



sẽ xuất hiện người kì lạ, việc kì lạ, giống như ở kiếp trước, nàng mù mắt, thỉnh thoảng trong mơ nhìn thấy ánh sáng.



Nhưng giấc mơ lần này lại vô cùng khác với ngày thường.



Người phía trước khuôn mặt mỉm cười nhìn nàng, nghiêng người thấp giọng nói chuyện với nàng, những lời đó trong mơ giống như hạt sương trên lá sen gián đoạn ngắt quãng nhảy vào trong tai nàng, khiến nàng không thể phân biệt hàm ý bên trong, nàng chỉ là nghe thấy tiếng cười ròn tan, rất vui vẻ rất mở lòng.



Tay nàng trượt xuống rơi trên eo chàng, miếng ngọc đầu thú lạnh như băng chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, nhưng nàng còn chưa kịp cảm nhận được hàn ý phát ra từ bên trên, ngón tay chàng nhẹ gẩy, giáp trụ trông như vững chãi đó liền ào ào rơi xuống đất, âm thanh đó có lẽ gây ra tiếng động bị người ta nghe thấy rồi, chàng đưa ngón tay ra nhẹ nhàng áp lên môi nàng, sau đó chàng khom người tới nhè nhẹ hôn lên khoé môi nàng.



Tiếng thở của chàng giống như nước triều lên lên xuống xuống, ánh mặt trời chiếu lên mặt chàng, nụ cười yên bình mà tĩnh lặng đó của chàng, giống như một bức tranh để lại trong năm tháng, có thểố vàng cũ kĩ, lại mãi mãi đều sẽ ở đó.



Một giáo sĩ phiên quốc hát thánh thi vào cung hát thánh ca, lảm nhà lảm nhảm nói rất nhiều, kể đến mức đem tất cả mệnh phụ đều mất hết kiên nhẫn, chỉ có nàng nghe thấy hưng phấn, vì vậy cũng nhớ kỹ một câu trong đó: Ta ban cho các người một mệnh lệnh mới, chính là để các ngươi yêu thương lẫn nhau.



Nàng đưa tay ra để ôm lấy cổ chàng, ôm chàng chặt hơn một chút.



Gió thổi qua chây hoa quê, cánh hoa tung bay, nhuộm hương thơm dìu dịu khắp phòng, khiên người ta mê say.



Đột nhiên có người đập đập ô cửa, Lang Hoa bừng tỉnh, nàng theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc màn màu xanh nhạt, hơi hơi thở dài.



A Mạt còn chưa kịp khoác y phục đến xem, một bóng người đã chợt hiện vào phòng.



A Mạt suýt chút knh ngạc phát ra tiếng, thanh âm trầm thấp của Triệu Linh truyền tới, “Là ta.”



Lang Hoa chau mày, mặc áo ngoài, may mà Triệu Linh giữ đúng lễ nghi đứng ở phía sau bình phong, đợi tới khi A Quỳnh chỉnh lý xong y phục của nàng, liền không mời tự vào nội thất, sau đó nằm lên sạp.




Máu là từ eo tới.



Lang Hoa muốn xem, lại phát hiện không cởi được dây đai quấn bên ngoài cùng, trên đai quấn vốn có đoản đao, trường đao, loan đao, giờ những vật này đều không còn nữa, để lại? 1, m M. m. M ሥ.• • • ሥ �ہ • 、 Vài Vêt đao sâu sâu nông nông, Với thân thủ của Triệu Linh, cuối cùng chỉ còn lại một thanh kiêm bên mình.



Từ đó có thể thấy trận đấu này nguy hiểm dường nào.



Triệu Linh dọc đường từ Dương Châu về tới Hàng Châu, lại không tìm chỗ trị thương?



Lang Hoa không có thời gian sụy nghĩ quá nhiều về điều này, đưa tay ra đẩy đẩy Triệu Linh, “Tự mình cởi dây da xuống.”



Ngón tay thon dài của Triệu Linh khẽ động đậy, dây da đó nhẹ nhàng rơi Xuông.



Lang Hoa nhanh nhẹn kéo y phục trên người Triệu Linh ra, một đường vết thương đột nhiên xuất hiện trước mắt, men theo eo trượt ngang Sang, trông có vẻ lực đạo rất lớn, nếu không phải kịp thời né được, nói không chừng sẽ bị tách sống.



Nhưng còn may, vết thương không sâu lắm. Lang Hoa thở phào nhę nhõm.



Mấy ngày nay ở chỗ Hồ tiên sinh đã học được không ít cách trị liệu ngoại thương, loại vết thương này Lang Hoa tự nhận có thể ứng phó được.



Sau khi rửa ráy, rắc bột thuốc cầm máu lên, dùng chỉ vỏ dâu khâu lại hai mũi đơn giản, sau đó lại dùng vải băng bó vết thương lại, Lang Hoa làm xong những việc này đã mất hơn nửa canh giờ rồi.



Triệu Linh luôn nhắm mắt nằm ở đó, không biết có phải ngủ rồi không.



Ánh nắng đã xuyên qua ô cửa, A Mạt đang thu dọn áo ngoài Triệu Linh thay ra, ánh sáng chiến lên in hai dấu vành khuyên rõ ràng bên trên.



A Mạt không cầm được cảm thấy hiếu kì, “Đây là gì?”



Lang Hoa nhìn tới, đột nhiên nhìn về phía Triệu Linh trên sạp, “Triệu Linh, ngươi đứng lên cho ta.”