Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 128 : Xin giúp

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


L ang Hoa còn chưa suy nghĩ kĩ càng việc của Bùi Khởi Đường, Tiêu ma ma



rảo bước đi vào nói: “Đại tiểu thư, một vị Thẩm đại nhân tới viếng thăm lão thái thái.”



Thẩm Xương Cát cuối cùng tới rồi



Việc của Triệu Linh có lẽ có tin tức chuẩn Xác.



Lang Hoa đứng lên dặn dò Hồ Vinh, “Hồ Quản sự đừng sốt ruột, họ đã cướp hạt giống của chúng ta, vậy nhất định sẽ tìm tới cửa.”



Nếu người này là Bùi Khởi Đường, vậy tất cả đều dễ làm rồi.



Nàng dù chưa từng gặp người này, nhưng khá hiểu công tích vĩ đại của hắn, Bùi Khởi Đường tuyệt đối sẽ không làm việc vô ích.



Giờ then chốt là ứng phó Thẩm Xương Cát.



Lang Hoa nhìn về phía A Mạt, "A Mạt, y phục mới của ta đâu?”



A Mạt nói: “Hôm qua vừa làm xong, tiểu thư muôn mặc bây giờ?”



Lang Hoa gật đầu, nhìn thời tiết bên ngoài, “Hôm nay thời tiết tốt, các ngươi cũng mặc lén dil"



A Mạt và A Quỳnh bốn mắt nhìn nhau, họ còn cho rằng những y phục mới này là phải mặc khi sinh nhật tiểu thư, lại không ngờ tùy tiện mặc ngay hôm nay rồi.



Nhưng mặc y phục mới luôn là việc đáng vui mừng.



Lang Hoa không quên dặn dò, “Còn có túi tiền, cũng phải đeo lên.”



Vì hôm nay, họ phải nghênh đón một người quan trọng.



Cố lão thái thái có chút không thoải mái, từ khi Hồ Trọng Cốt bắt đầu chẩn mạch trị liệu cho bà ấy, bệnh của bà ấy đã đỡ nhiều rồi, rất lâu không có cảm giácấmức trong ngực này.




Nha đầu bên trái trên yếm vẽ một rừng trúc, lá trúc luôn có sự khác biệt nhỏ.



Nha đầu bên phải cánh hoa cúc trên yếm lại giống như cố ý bị người ta ngắt hai cánh vậy, hắn không cầm được muốn tìm xem hai cánh hoa đó rốt cuộc đi đâu?



Buồn cười.



Quả thực chính là đang gây phiền phức cho hắn mà.



Hắn là người rất để tâm đến các chi tiết, chỉ cần có một chút khác biệt hắn cũng phải tỉ mỉ tìm cho ra, trong nhà hắn thường đếm hoa mai, đó là khi công vụ không bận, thong thả luyện nhãn lực.



Thói quen nhiều năm, khiến hắn căn bản không thế bỏ qua cách ăn mặc cố quái của họ...



Cố đại tiểu thư cố ý đối đầu với hắn, phân tán tinh lực của hắn, khiến hắn tâm phiền ý loạn.



Lửa giận của Thẩm Xương Cát đột nhiên thiêu tới trên lông mày, nhưng khi ánh mắt rơi trên đôi má non nớt ấy lại không nhịn được ngớ ra.



Một cô bé mười tuổi, sao có thể cố ý làm như vậy, nàng căn bản chưa từng gặp hắn, càng không biết thói quen của hắn, sao có thể cố ý làm ra loạiăn mặc như thế.



Thẩm Xương Cát nhắm mắt, muốn ổn định lại tâm thần.



Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng pháo hoa, sau đó còn náo nhiệt đánh đàn gióng trông.



Lang Hoa cười bước lên phía trước hành lễ với Thẩm Xương Cát, “Vị này là đại nhân triều đình phái tới sao? Vậy vừa đúng lúc rồi, ta đã mời ban nhạc chuẩn bị ở trong sân xướng X Vạn Hoa Đăng) và ( Mãn Đình Phương), cũng gọi hết Quản sự trong trang tới, mọi người cùng vui vẻ chút.”



Thẩm Xương Cát ghét nhất chính là náo nhiệt, hắn đột nhiên đứng lên, “Bảo chúng dừng lại cho ta.”



Ban nhạc bên ngoài căn bản không nghe thấy tiếng gào thét của Thấm Xương Cát.



Cố lão thái thái không nhịn được thở dài, “Thẩm đại nhân đừng tức giận, người của thôn chúng ta đều thích những cái này. Ngài vừa nãy nói có việc gì muốn Cố gia chúng ta giúp?”