Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 129 : Buôn nôn

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Thẩm Xương Cát vốn muốn dùng con dao từ từ cắt thịt trên người Cổ một lão thái thái xuống.



Giờ lại đột nhiên không còn tâm trạng.



Hai bộ quần áo của Cổ Lang Hoa và hai nha hoàn mặc, giống như mấy nét bút gãi vào lòng hắn, khiến nhắn đứng ngồi không yên, hận không thể xông tới kéo y phục đó xuống Xét nát.



Tất cả hoàn toàn không đúng rồi, giống như một người mắt tốt gặp phải ánh sáng mạnh, một người tai thính gặp phải tiếng ồn ào, thêm lên người hắn, sự giày vò phải gấp mười lần người thường.



Hắn rất muốn rời khỏi nơi quái quỷ này, ở đây khiển hẳn mất đi sự bình tĩnh thường ngày.



Nhưng hắn rời khỏi rồi, lại tìm cơ hội nhắc lại chuyện cũ sẽ hoàn toàn mất đi khí thế.



Thẩm Xương Cát tránh ánh mắt của mình rơi trên người Cổ Lang Hoa, không dễ dàng gì mới khắc chế được sự kích động trong lòng mình, híp mắt nói: “Hoàng Thành Ti bắt được một trọng phạm của triều đình, đáng tiếc người ta đưa tới không đủ, muốn mượn người của Cổ gia qua đó cùng nhận dạng thân phận người này.”



Lang Hoa dù hết sức nhẫn nại, lông mày vẫn không tránh khỏi khẽ run.



Người Thẩm Xương Cát nói nhất định là Triệu Linh.



Nàng chính là sợ Thẩm Xương Cát nghi ngờ Cổ gia có liên đới tới Triệu Linh, dùng an nguy của Triệu Linh để quan sát thần thái của mỗi người ở Cổ gia, mới nghĩ ra cách như vậy để làm nhiễu loạn cái nhìn của Thẩm Xương Cát.



Trên mặt Cố lão thái thái lộ ra chút thần tình kinh ngạc, dường như không thể hiểu nổi ý của Thẩm Xương Cát, “Đó là việc quan nha làm, Thẩm đại nhân sao lại mượn người của Cố gia, chúng ta lại có thể làm gì đây? Chúng ta già thì già bé thì bé, lại không biết thẩm vấn, Thẩm đại nhân ngài đây là làm khó người khác”



Lời của Cổ lão thái thái khiến Thẩm Xương Cát có chút hơi ngạc nhiên.



Cố gia thật sự không để tâm sống chết của Triệu Linh?



Cố gia thật sự yên phận làm hương thân ở Trấn Giang, không hề bước chân vào triều đường?



Khánh Vương ở Giang Chiết, Cố gia cũng ở Giang Chiết, Thẩm Xương Cát luôn cảm thấy Cố gia sẽ bị Khánh Vương sử dụng.



Nhưng giờ đây, hắn lại không có chút chứng cứ nào.
Thẩm Xương Cát cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo vô vị, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng nhạc của trống và đàn sáo, hắn cuối cùng không thể chịu nổi nữa quay người đi ra ngoài.



Cố tam thái thái nhìn bóng lưng của Thẩm Xương Cát giậm giậm chân, bà ta còn có rât nhiều lời chưa nói xong.



Lang Hoa nhân cơ hội thấp giọng dặn dò A Mạt, “Ngươi tìm tới tứ lão gia, nói Với tứ lão gia, công việc của triều đình, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”



Có câu nói này nhắc nhở, tin rằng tứ thúc có lẽ có thể đối phó, nhất thời sẽ không có nguy hiểm, nàng luôn cảm thấy Thẩm Xương Cát lần này tới một mặt là thăm dò Cổ gia, mặt khác là muốn làm rõ bản lĩnh của tử đệ Cố gla.



Chúng ta giấu giấu giếm giểm trái lại khiến Thâm Xương Cát càng hứng thú.



Chi bằng sớm giải ra câu đố, đểThẩm Xương Cát tận mắt nhìn thấy tam thúc và tứ thúc, hiểu Cổ gia chỉ là hương thân thật thà chất phác mà thôi.



Với thân phận của Thẩm Xương Cát, sao có thể đọ sức Với một hương thân.



Sắp xếp xong tất cả, trong lòng Lang Hoa vẫn nặng nề, khiến nàng có chút thở không ra hoi.



Cái nàng lo lắng không phải Cố gia, cứ coi như Thâm Xương Cát không buông tha, nàng cũng có thời gian sắp xếp tất cả.



Người nàng lo lại là Triệu Linh.



Người giống như Triệu Linh, nhất định sẽ không sống một cách lặng lẽ, nhưng trong kí ức của nàng kiếp trước, Triệu Linh dường như chưa từng tồn tại.



Lẽ nào Triệu Linh thật sự đã chết trong cuộc chiến ở Trấn Giang rồi? Cho nên sau này mới không có một chút tin tức nào của hắn.



Ngực Lang Hoa đột nhiên khó chịu đau lên.



Không thể nào, Triệu Linh không thể chết, Triệu Linh sớm đã phát hiện có người theo dõi hắn, có lẽ đã sớm sắp xếp, sao có thể ngồi đợi chịu chết, đó căn bản không phải tác phong của hắn.



Nếu Triệu Linh không chết, hắn đã đi đâu?