Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 156 : Giao phó

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Đinh Quản Sự kêu lên một tiếng, nhưng phát hiện Cố đại tiểu thư không có phản ứng gì.



Nàng cầm một quyển sách thuốc không biết đang suy nghĩ chuyện gì.



“Đại tiểu thư,” Đinh Quản Sự hơi nâng cao thanh âm, “Đại tiểu thư, ta nói trong tiệm thuốc của chúng ta có tin tức rồi.” Tâm tư của Đại tiểu thư vẫn luôn bén nhạy và tinh tế, cho tới bây giờ đều là bọn họ không theo kịp suy nghĩ của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư cho tới bây giờ không để cho bọn họ phải nói quá một câu.



Hôm nay, Đại tiểu thư rõ ràng lòng có chút không yên, có phải là tối hôm qua quá mức mệt mỏi hay không. Đinh Quản Sự lập tức tự oán trách mình, sớm biết thế hắn đã qua muộn một chút, dù sao phải để cho Đại tiểu thư lấy hơi, nghỉ một chút mới phải, nhưng Đại tiểu thư đã phân phó qua, chỉ cần có tin tức bất kể lúc nào, đều phải lập tức nói cho nàng.



Lang Hoa lấy lại tinh thần, buông sách thuốc trong tay xuống, “Có tin tức rồi?”



Đinh Quản Sự vội vàng gật đầu, móc trong ngực ra một cái túi, đặt ở trên bàn.



Vải bọc màu xanh ở bên ngoài là cái loại có thể tùy tiện ở trên đường chính mua được, vải nhìn rất xù xì, nhưng toàn thể lại sạch sẽ, bao chặt quanh đồ vật bên trong.



Đinh Quản Sự nói: “Cái này theo dược liệu cùng đến, bởi vì Đại tiểu thư phân phó qua, chỉ cần thuốc vào tiệm đều phải do ta kiểm tra, ta ở trong đống thuốc tìm được vật này, không dám trì hoãn trực tiếp đưa qua.”



Đây sẽ là cái gì chứ?



Lang Hoa từ từ đem cái túi mở ra.



...



Chợ búa huyên náo, lão Nhạc tìm được một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, đem thanh kiếm gỗ nhỏ, trống lắc, búp bế ông ta tự làm ra, dùng vải vụn bày từng món nhỏ lên.



Ở chợ có rất nhiều người đều biết lão Nhạc, bởi vì ông ta luôn cách hai năm lại xuất hiện một lần, bán chút đồ thủ công, giá cả rất phải chăng, nếu như có trẻ con thích, cho dù không có tiền ông ta cũng sẽ đưa cho bọn chúng, làm ăn như vậy kết quả đương nhiên là phải thua lỗ, thời gian lâu dài ông ta cũng không chống đỡ tiếp được, cho nên chỉ có thể đến trang hộ lân cận đi làm công ngắn, một khi giải quyết được chuyện ấm no, kiếm được chút tiền, ông ta lại sẽ chạy đến chợ.



“Lão Nhạc, ông không phải là đến thôn trang của Chu gia sao? Chu gia vẫn luôn khen tay nghề của ông tốt, ta còn tưởng rằng ông sẽ ở lại Chu gia chứ.”
Ngay tại tối hôm qua, lại gây ra một chuyện, lần nữa dấy lên hy vọng trong tim hắn.



Cố gia ở sông Tiền Đường vì vị anh hùng kia mà nhận lấy bất bình.



Những lời của Cố đại tiểu thư, đến bây giờ ai ai cũng biết: Mảnh đất này là chúng ta dùng mạng giành lấy, các ngươi không có quyền ở chỗ này giết chúng ta.



Cuối cùng cũng có một người dám đứng ra nói như vậy.



Cuối cùng Cố đại tiểu thư bằng sức một mình mình, chấn động Hoàng Thành Ti.



Cái loại tình cảnh đó, ông ta mặc dù không nhìn thấy, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, tim ông ta cũng sẽ kích động nhảy loạn không ngừng.



Ông ta đã lâu chưa từng nghe qua lời tương tự, gặp qua người như thế rồi.



Cố gia.



Chính là Cố gia của Trấn Giang đó.



Cố gia vào thành Hàng Châu ông ta lập tức phát hiện, bởi vì Cố gia làm không phải là nghề nghiệp nào khác, mà chính là nghề kinh doanh dược liệu Cố lão gia đã từng làm, hơn nữa Cố gia khắp nơi mua dược liệu, chẳng những thu dược liệu bản xứ, còn muốn thu dược liệu của nước ngoài. Ông ta bén nhạy cảm thấy được Cố gia là đang hỏi thăm tin tức.



Nhưng mà, ông ta đáp ứng Cố lão gia, cũng sẽ không đem bí mật này của bọn họ nói cho những người khác của Cố gia biết.



Hôm nay ông ta nhưng lại thấy dao động, ông ta không kiềm chế được ý nghĩ trong lòng, đưa một bọc đồ đến Cố gia, có lẽ chỉ có người Cố gia mới có thể cứu được người của Cố gia.



Người Cố gia mới có thể làm chuyện này