Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 157 : Phụ thân

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Người Cố gia mới có thể hoàn thành chuyện này.



Lang Hoa từ từ mở túi ra, thảo dược bên trong bất ngờ xuất hiện ở trước mắt nàng.



Cho dù nàng mấy năm không đi theo Hồ tiên sinh học tập, nàng cũng biết tên của thảo dược này, vì ở kiếp trước, cũng là cơ hồ tuổi tác giống nhau, Hứa thị từng đem một vị thuốc bắc đưa đến trong lòng bàn tay nàng, nói với nàng, “Con biết ‘độc hoạt’ còn có một ẩn ngữ không?”



Lang Hoa khi đó cũng không biết, chỉ là hỏi mùi vị của độc hoạt kia.



Lang Hoa theo bản năng đem độc hoạt ghé vào chóp mũi, ký ức trước đây trở về trong đầu nàng.



Cuối cùng Hứa thị vạch ra câu đố, một ẩn ngữ của độc hoạt là: Cửu tử nhất sinh.



Kiếp trước, nàng chính là vì vậy bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với ẩn ngữ của thuốc bắc, Hứa thị dứt khoát mời nữ tiên sinh tới đọc sách cho nàng, bởi vì nàng có trí nhớ tốt nghe là không quên, Hứa thị liền thường xuyên nói ra một vị thuốc bắc, để cho nàng giảng điển cố có liên quan.



Nàng còn tưởng rằng như vậy sẽ dỗ cho Hứa thị cao hứng, lần nào nàng cũng nói sinh động như thật.



Lang Hoa nhắm hai mắt lại.



Nàng một mực hoài nghi Hứa thị trừ liên hiệp với người ngoài mưu tính tài sản của Cố gia, còn có chuyện khác gạt bọn họ, hôm nay chân tướng của tất cả những thứ này cũng rõ ràng rồi.



Tay Lang Hoa không nhịn được phát run.



Hứa thị đã sớm biết, nhưng nàng một mực gạt mình, gạt cả Cố gia.



Đinh Quản Sự thấy sắc mặt Lang Hoa có chút không đúng, nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư, đây rốt cuộc là thế nào?”



Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người, Đinh Quản Sự là tổ mẫu dặn dò đi theo nàng, là người nàng có thể tín nhiệm, Lang Hoa cầm hai loại dược liệu lên khăn tay, “Cái này là độc hoạt, cái này là sinh địa.”



Độc hoạt, sinh địa có chỗ nào đặc biệt sao?



Đinh Quản Sự không nghĩ ra cái gì bất đồng.



Có lẽ hai loại thuốc ấy sau này sẽ có chỗ dùng?




Hắn tổng cộng đi sáu bước, mỗi bước so với bước trước lại càng chậm rãi hơn, cũng khom sâu hơn chút, trên đùi thật giống như cũng không dùng được khí lực gì, chẳng qua đứng thời gian một chung trà liền ngã nhào trên đất.



Lang Hoa đem sách trong tay khép lại nhìn về phía Tiêu ma ma, “Kêu Tiêu Ấp đi ra xem một chút, người nọ còn ở đó hay không.”



Bên ngoài đã có mưa nhỏ, đối với một người bị ngoại thương mà nói, không phải là một thời tiết tốt, lại bị nước mưa lạnh lẽo dội vào không biết còn gây ra bệnh gì không nữa.



“Đại tiểu thư, Bùi tứ gia vẫn còn đang chờ ở bên ngoài.”



Người này thật đúng là một tên vô lại, nàng không để cho hắn vào cửa, hắn sẽ một mực ở bên ngoài chờ sao.



Đối phó với người như vậy, chỉ cần không để ý tới hắn, hắn sẽ không thể làm gì.



Mưa nhưng càng lúc càng lớn, Lang Hoa thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa.



Tiêu ma ma thấp giọng nói: “Như thế mãi chắc sẽ ngâm nước mất.” Nhìn bộ dạng Đại tiểu thư, rõ ràng chính là không đành lòng, Đại tiểu thư tuổi tác quá nhỏ không hiểu được chuyện của nơi này, Bùi tứ công tử ngược lại là một bộ dạng đã quyết định, nếu không cũng sẽ không ở trước mặt mọi người quỳ xuống.



Phải biết đây chính là có liên quan đến mặt mũi nam nhân.



Tiêu ma ma nói: “Chúng ta nơi này mặc dù hẻo lánh, nhưng ở bên ngoài không khỏi vẫn có chút nổi bật, phòng ở Tây viện sạch sẽ, không bằng...”



Lang Hoa không nói lời nào.



Tiêu ma ma biết mình đoán trúng tâm tư của tiểu thư, “Vậy ta sẽ nói với Tiêu Ấp một tiếng.”



Chỉ chốc lát sau bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, chắc là dẫn Bùi Khởi Đường vào cửa.



Lang Hoa suy nghĩ một chút mới dặn dò A Mạt cầm ô tới, một đường đi đến Tây viện.



Tiêu ma ma để cho người bưng chậu lửa vào nhà, thấy Lang Hoa tới thì qua nói: “Bùi tứ công tử cả người đều bị ướt, mới vừa để cho Tiêu Ấp cầm một bộ quần áo đến thay, nhìn dáng dấp vết thương trên người không nhẹ.”



Lang Hoa dặn dò Tiêu Ấp, “Đi mời Hồ tiên sinh tới.”