Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 192 : Cục diện

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Hoàng Đế đứng lên, đi về phía Đổng Lễ, Đổng Lễ cúi thấp đầu không dám nói chuyện nữa.



“Ngươi nhận được bao nhiêu lợi ích của Thẩm Xương Cát?”



Giọng nói uy nghi của Hoàng Đế từ sau lưng truyền tới, Đổng Lễ sợ tới mức lập tức quỳ lên đất, “Vi thần không dám.”



Hoàng Đế cười lạnh, “Các ngươi đã giở bản lĩnh, một người tới Giang Chiết lấy việc công làm việc tư, dùng Hoàng Thành Ti của Trẫm đi đối phó hương thân, lại để mất tù binh của Tây Hạ, một người nhận tiền hối lộ thay hắn nói lời tốt, các ngươi còn có gì không dám làm?”



Đổng Lễ đầu dập trên đất, “Vi thần… vi thần chỉ cảm thấy… dù Thẩm đại nhân có lỗi nhưng vẫn trung thành, một lòng với Hoàng Thượng.”



Hoàng Đế giận không thể khống chế, “Hắn trung thành với trẫm thì nên đi làm theo dặn dò của trẫm…” Nói rồi chỉ về phía một tập tấu sớ dày cộm trên bàn, “Những cái này đều là tấu sớ tố cáo hắn.”



Đổng Lễ hồi lâu mới nói: “Thẩm đại nhân mấy năm nay đắc tội quá nhiều quan viên triều đình, giờ xảy ra chuyện, đương nhiên là phải bị tố cáo…”



Lời của Đổng Lễ tình cờ trùng hợp với tấu sớ mà Thẩm Xương Cát đưa lên, Thẩm Xương Cát dù có lỗi, những văn võ bá quan đó cũng là muốn nhân cơ hội này loại bỏ Thẩm Xương Cát.



Hoàng Đế cảm thấy vết sẹo cũ trong lòng bị người ta vạch ra, năm đó hắn muốn trọng dụng Hoàng Thành Ti, những lão ngự sử trong triều đình đó liền dâng tấu tìm mọi cách ngăn cản, sau này bất luận hắn muốn làm gì, những người đó đều sẽ đứng ở phía Thái Hậu mang tiên hoàng ra ép hắn.



Nói hắn đã làm trái di huấn của tiên hoàng là muốn nước giàu binh mạnh, chỉnh đốn triều đình.



Hắn cho công thần quyền quý một vài chỗ lợi, cho phép tử tôn của họ không cần khoa cử, nương bóng làm quan, những người đó liền ào ào quỳ trước cửa Cung Từ Ninh, khóc lóc gọi tiên đế, mời Thái Hậu tới làm chủ.



Đúng, nếu không có những công thần quyền quý đó ủng hộ hắn, làm sao hắn có thể ngồi lên hoàng vị? Sau khi hắn đăng cơ liền báo đáp họ cũng là để họ giúp hắn giữ giang sơn vững chãi.



Giờ người ngồi trên hoàng vị là hắn, không phải Huệ Vương, cũng không phải Khánh Vương, càng không phải Thái Hậu.



Hoàng Đế vừa nghĩ tới đây, nội thị đi vào bẩm báo, “Hoàng Thượng, Thái tử gia tới rồi.”



Thái tử tới làm gì? Hoàng Đế nhíu mày.



Đổng Lễ thấp giọng nói: “Có lẽ Thái tử gia biết việc của Xu Minh, tới phân ưu thay Hoàng Thượng.”
Thái tử lên trước một bước sau đó quỳ dưới đất, “Phụ hoàng, nhi thần đem binh tới Tây Kinh.”







Trong cung Từ Ninh, tay Thái Hậu vuốt ve chiếc áo thêu tơ vàng trước mặt, đây là từ Tây Hạ mang về, Tây Hạ thiếu sợi tơ và nguyên liệu tốt như vậy, không biết Đông Bình làm thế nào mới làm ra được bộ y phục này?



Giữa hai nước quanh năm chiến hoả, không biết Đông Bình đã chịu bao nhiêu khổ?



Mắt của Thái Hậu đột nhiên mơ hồ, có lẽ là bà ấy già rồi, một thứ đồ nhỏ bé cũng có thể làm bà ấy u sầu bi luỵ, đặc biệt là Đông Bình, nếu không thể đón Đông Bình về, dù có chết rồi, bà ấy cũng không nhắm được mắt.



Đông Bình đáng thương của bà giờ trông thế nào rồi?



Hồi lâu, Thái Hậu mới bảo người thu áo lại.



Nữ cung Cẩm Vi bên cạnh lập tức bưng chén trà nóng tới trước mặt Thái Hậu, “Thái Hậu nương nương, người cũng đừng quá đau lòng, nói không chừng trưởng công chúa Đông Bình qua vài ngày là có thể trở về rồi.”



Thái Hậu lạnh nhạt nhìn về phía Cẩm Vi, “Lời này, bản thân ngươi tin không?”



Cẩm Vi bị hỏi liền ngớ người ra, “Không phải Trắc phi của Trang Vương đã đưa tới tin tức, nói… Cố gia đó sẽ có cách đưa thư của Thái Hậu tới Tây Hạ sao?”



Thái Hậu lắc lắc đầu, “Cứ coi như trong tay Cố gia có Sát Tử có thể dùng được… lời này lại xuất phát từ một đứa bé mười tuổi.”



Một đứa bé mười tuổi có thể làm được việc gì?



Giờ không có Xu Minh, việc hoà đàm giữa Đại Tề và Tây Hạ liền đi vào ngõ cụt, khởi binh có lẽ là việc trong chớp mắt, Đông Bình không thể trở về rồi.



Thái Hậu đang ngẫm nghĩ, một tiểu Nội thị lên trước thấp giọng báo tin.



Thái Hậu mở to hai mắt.