Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 193 : TÍN SỨ

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Thái Hậu nghe thấy tin như vậy liền suy nghĩ, Tây Hạ vẫn muốn hoà đàm, không chỉ muốn hoà đàm, còn muốn liên thủ với Đại Tề tấn công nước Liêu.



Lẽ nào Cố gia thật sự đã đem lời của bà ấy tới Tây Hạ, thật sự đang đọ sức với người Tây Hạ? Không chỉ Đông Bình có thể trở về, nói không chừng Đại Tề còn có thể đánh thắng trận?



Đây là cơ hội nghìn năm khó gặp.



Nội thị tiếp tục nói: “Thái tử gia chủ động xin đi đánh Tây Kinh của Đại Liêu.”



Trong lòng Thái Hậu cười lạnh, đúng là không biết tự lượng sức.



Một người chưa xem qua mấy cuốn binh thư, chưa từng ra vào quân doanh mà dám xin đến biên quan đánh trận. Cũng được, không phải Thái tử luôn muốn giao hảo với Tây Hạ sao? Thậm chí lợi dụng Tây Hạ để đối phó Hàn Chương, giờ cuối cùng đã có cơ hội, cứ để Thái tử từ từ nếm thử thủ đoạn của người Tây Hạ.



Thái Hậu dặn dò người cầm địa đồ tới xem, đưa mắt nhìn bản đồ của Tây Hạ và nước Liêu.



Cũng không biết rốt cuộc nhà họ Cố làm thế nào mà khiến Tây Hạ tiếp tục hoà đàm, làm thế nào để chuyển lời của bà ấy tới Tây Hạ, đem cho Đông Bình.







Nước Tây Hạ, trong một căn phòng cũ nát.



Trưởng công chúa Đông Bình ngồi trên ghế nhìn ra ô cửa sổ bên cạnh, sơn trên cửa sổ đã bong tróc, lộ ra lớp gỗ nguyên bản, đây là căn phòng mới khi bà ấy gả cho trượng phu đầu tiên, trượng phu đã lệnh người làm cho bà.



Sau khi trượng phu đầu tiên qua đời, ở đây cũng bị hoang phế, cho tới khi trượng phu thứ hai của bà cũng qua đời, bà mới được vua Tây Hạ mới đăng cơ đưa tới đây.



Lại lần nữa khi bước vào viện tử này, bà có cảm giác giống như cách một kiếp người, bơ vơ ôm hai đứa con thơ trong lòng, nhìn một vầng mặt trời đỏ trên trời, lúc đó bà nghĩ, đưa các con ở đây nốt quãng đời còn lại cũng rất tốt.



Quên đi Đại Tề phồn hoa, quên đi Tây Hạ thê lương, quên đi tất cả đau khổ, cứ như vậy bình lặng sống qua những ngày tháng giản đơn lại hạnh phúc, nhìn con ngày một trưởng thành, bà ấy cũng ngày một già đi.



Lại không ngờ, tới phúc khí như vậy bà ấy cũng không có.



Ông trời đã đem đi hai đứa con của bà, cũng mang đi tất cả bận tâm của bà.




Lẽ nào còn có người hiểu tâm tư của bà ấy?







Đại Tề, ngoài tẩm cung của Thái Hậu.



Từ Cẩn Du bưng chén canh đứng ở đó, lần này thời gian đợi rất dài, không cầm được nhìn vào trong cung Từ Ninh, ngày tháng nàng ở bên cạnh Thái Hậu nương nương đã không còn ngắn nữa, Thái Hậu căn bản sẽ không tị huý nàng một vài việc nhỏ, cho nên lần này Thái Hậu nhất định đang xử lý việc vô cùng quan trọng. Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người khóc, bao nhiêu người cười?



Trong cung là một nơi có thể khiến người ta nhanh chóng trưởng thành, ở bên cạnh Thái Hậu nương nương lâu rồi, trưởng thành càng nhanh hơn.



Hà ma ma lên trước nói: “Đại tiểu thư, người mệt rồi, đem chén canh giao cho nô tì đi!”



Từ Cẩn Du lắc lắc đầu, xưa nay luôn là nàng chính tay nấu canh đưa tới, đây là quy tắc trong cung, nhất định phải giữ quy tắc này mới có thể đi xa hơn.



Hà ma ma gật gật đầu lui tới bên cạnh, Lục Nhị lão gia nói không sai, Từ đại tiểu thư là đứa trẻ thông minh lanh lợi, chỉ cần bà ta tỉ mỉ dạy dỗ, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ tốt.



“Từ Đại tiểu thư,” Cẩm Vi cô cô của cung Từ Ninh cười đi tới, nhận chén canh trong tay Từ Cẩn Du, “Hôm nay trắc phi của Trang Vương vào cung, Thái Hậu nương nương muốn nói vài lời riêng tư với trắc phi, không cần người ở đây nữa.”



Từ Cẩn Du đáp lại một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn đem Hà ma ma lui xuống.



“Nhất định là có việc gì.” Từ Cẩn Du nhìn về phía Hà ma ma, “Ngươi nghe được tin gì không?”



Hà ma ma lắc lắc đầu, “Mấy ngày nay, trong Cung Từ Ninh trên trên dưới dưới đều kín miệng như bưng, nói toàn chuyện phiếm, nhưng nghe nói trắc phi của Trang Vương ở Hàng Châu gặp được một vị thần y, nói vị thần y đó có thể trị ôn dịch, nối tay đứt, chỉ là trông xấu xí, nếu Thái Hậu nương nương không chê thì sẽ mời ông ta vào cung thỉnh mạch cho Thái Hậu.”



Từ Cẩn Du ngồi trên ghế gấm, “Không phải Thái Hậu nương nương luôn dùng thuốc của Hoàng Viện Sứ rất tốt sao? Vì sao phải mời lang trung khác vào cung?” Nói rồi nhìn về phía Hà ma ma, “Trong đây nhất định có lí do gì.”



Hà ma ma nét mặt tán thưởng, “Đại tiểu thư đã nhìn rất thấu tỏ, không cần nô tì dạy nữa.”



Hà ma ma nói vậy nhưng trong lòng có chút lo lắng, đã lâu rồi bà ta không nhận được tin tức của Lục Nhị lão gia, hi vọng không xảy ra chuyện gì.