Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 197 : Dựa dẫm
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Lang Hoa ngồi xuống, các cung nhân đưa lên một tách trà nóng.
Trong đại điện dường như vô cùng yên lặng, các phu nhân đưa mắt ra hiệu cho nhau, Lang Hoa không hề lạ gì với tình hình như vậy. Kiếp trước nàng không nhìn thấy gì cả, khi mọi người kiêng dè nàng thì sẽ luôn nói chuyện thì thầm như vậy.
Từ Cẩn Du vỗ về nàng nói: “Lát nữa là Thái Hậu nương nương tới rồi.”
Lang Hoa gật gật đầu, nàng nhìn kĩ càng Từ Cẩn Du, trên đầu chải một búi tóc, bên trên cài đoá hoa vải, mặc áo vân chìm màu hồng cánh sen, trông thuần thiết, cao quý, đây là cách trang điểm của nữ tử nhà quan thần, đoan trang mà đúng mực.
Kiếp trước đã nghe người ta nói Từ Cẩn Du rất xinh đẹp, giờ vừa nhìn đúng là như vậy, da trắng hồng, mắt trong veo phát sáng, sống mũi cao cao, đôi môi căng mọng, giống như một đoá hoa lê, có loại cảm giác nhìn thấy đã yêu, nếu không phải trang điểm già dặn như vậy có lẽ càng xinh đẹp hơn.
Từ Cẩn Du ép thấp giọng nói, trong mắt lộ ra vài phần hiếu kì, “Nghe nói ngươi ở chỗ Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai đã nghe rất nhiều phật kinh và phương thuốc… đây là sự thật sao?”
“Đúng thế.” Lang Hoa hơi cười, khuôn mặt tự tin, vô cùng hào phóng thừa nhận, “Sau trận chiến Trấn Giang, chúng ta đã dùng phương thuốc của Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai phòng trị nhiệt dịch.”
Lang Hoa vừa dứt lời, không ít phu nhân có mặt đều cong môi lên.
Một nha đầu quê mùa, mượn danh Phật tổ lừa gạt khắp nơi, giống như những hoà thượng giả, đạo sĩ giả đó, chẳng qua là mượn cuộc chiến Trấn Giang để nổi danh.
Giờ lại dám huênh hoang nói chuyện như vậy.
Cuối cùng, có người không nhẫn nại được, hỏi thăm Hàn phu nhân, “Phu nhân có nghe Hàn tướng quân nói tới Cố đại tiểu thư này không?”
Hàn phu nhân lạnh nhạt lắc lắc đầu, “Chưa từng nghe nói.” Hàn Chương từ khi từ Trấn Giang trở về toàn thân đều là mùi máu tanh, nàng ta chỉ lo trốn tránh, căn bản chưa nghe thấy Hàn Chương nói những điều này, loáng thoáng cũng nhắc tới một Cố gia… Nhưng nàng ta lại hi vọng cô bé này thật sự là được phật tổ điểm hoá, vậy thì chứng minh phật tổ đã tha thứ cho trận giết chóc này. Cái nàng ta ghét nhất là Hàn Chương luôn nói chuyện chinh chiến, còn nói với giọng hết sức phấn khởi, thủ hạ của hắn lợi hại thế nào, cái gì mà một tên bắn xuyên một con dê, gì mà một tay liền có thể chế phục một con ngựa hoang, những điều này đều là thứ nàng ta không thích nghe nhất.
Sao nàng ta lại có thể gả cho một võ phu như vậy?
“Thái Hậu nương nương tới rồi.”
Thái Hậu đến nội thất, trong phòng đã thắp Phật hương, rất nhanh kinh văn phạn ngữ vô cùng trong trẻo từ trong nội thất truyền ra.
Đã có nữ quyến bắt đầu nghị luận, “Vừa nói hết tiếng Tây Hạ, lại nói phạn ngữ, tiểu thư này đúng là không tầm thường.”
Sau khi thông đọc kinh văn, bên trong không biết lại nói những gì.
Sau đó truyền tới tiếng nói ngạc nhiên của nữ quyến Tây Hạ, “Cái ngươi nói là thật? Ngươi biết những dược liệu đó của nước Đại Thực?”
Các nữ quyến ào ào nhìn vào trong nội thất.
Từ Cẩn Du cũng không nhịn được nữa, đứng lên từ từ đi tới.
Cố Lang Hoa ngồi trên ghế nhung, nữ quyến Tây Hạ nhìn Cố Lang Hoa với thần tình toàn là khát vọng.
Lang Hoa đưa tay ra chỉ lên vật trên cổ nữ quyến Tây Hạ, “Đó không phải là trang sức mà là một loại dược liệu của nước Đại Thực, có thể trị sưng tấy, giảm đau.”
Nữ quyến Tây Hạ đứng thẳng người, “Sao ngươi biết…” Những cái này lẽ nào đều là Phật tổ nói cho nàng ta?
Lang Hoa hơi hơi cười, “Ta đã mở Bách Thảo Lư, từng mời vị đường y đó học thuật nối xương, bó xương của nước Đại Thực, ta đi theo ông ta đã học không ít y thuật, từ chỗ ông ta từng nghe nói tới loại dược liệu này, vừa nãy người nhắc tới Vô Danh Dị, ta mới nghĩ tới.”
Trên mặt nữ quyến Tây Hạ tuôn ra thần tình thích thú, “Là thật sao? Vậy… vị lang trung đó ở đâu? Có thể bảo ông ta trị bệnh cho lão gia nhà ta không?”
Lang Hoa nhìn về phía Thái Hậu.
Tất cả đều phải nghe ý chỉ của Thái Hậu.