Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 196 : ĐIỀM LÀNH

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Cố Lang Hoa?



Thái tử tìm kĩ trong đầu cái tên này, sau đó nhíu mày, “Thẩm đại nhân nói là Cố gia mà ngươi đã kết thù đó?”



Sau khi Mẫn Hoài đem tấu sớ Thẩm Xương Cát lấy việc công làm việc riêng dâng lên ngự tiền, thân sĩ Cố gia vốn không chút nổi bật này liền được mọi người nghị luận.



Hắn cũng mới biết thì ra tổ tiên Cố gia chính là liệt thần tiền triều đã đập đầu vào cột ở Kim Loan Điện năm đó.



Cố gia này, ở Trấn Giang làm thân sĩ mấy chục năm, môn hạ không có một ai vào làm quan. Việc của Trấn Giang bùng phát họ mới biết, Cố gia đóng cửa không ra là vì sợ Thẩm gia tìm tới báo thù, không phải luôn có tâm kết với bản triều.



Thẩm Xương Cát ở Hàng Châu hại Cố gia không thành, giờ đương nhiên ôm một cục oán khí.



Thái tử nghĩ tới đây, trên mặt lộ ra một nụ cười đã hiểu, “Ta biết Thẩm đại nhân lần này chịu thiệt ở Hàng Châu, nhưng môn đệ giống như Cố gia đó cũng không lật ra được sóng gió gì. Đợi tới khi việc này dẹp yên rồi, ta lại giúp ngươi tìm lỗi của họ, cũng để ngươi trút cơn giận này.”



Ngu xuẩn.



Thẩm Xương Cát suýt chút hét lên.



Thái tử giống những người đó, cũng tin hắn nhắm vào Cố gia vì ân oán riêng tư.



Thẩm Xương Cát cắn chặt răng, lại không thể biểu hiện ra, chỉ là sa sầm mặt, “Thái tử gia chuẩn bị thỉnh cầu xuất chinh tới nước Liêu?”



Thẩm Xương Cát dù bị cách chức, tai mắt trong Hoàng Thành Ti vẫn theo hắn sai khiến, hắn đương nhiên sẽ biết thông tin như vậy.



Thái tử gật đầu, “Võ tướng thời tiên đế để lại đều bị Thái Hậu nắm trong tay, chúng không chịu tới báo đáp ta, là chê ta không có quân công bên mình, giờ chính là một thời cơ tốt…”



“Thái tử gia không sợ bên trong có gian trá?”



Có gian trá gì?



Người đưa ra hoà đàm là Hoàng Thượng và Thái Hậu, lại không phải hắn.



Người Tây Hạ đã cứu Xu Minh đi, triều đình còn phải giả bộ không biết gì tiếp tục hoà đàm, ai có mặt mũi nào để tố cáo hắn qua lại với Tây Hạ?
Từ Cẩn Du gọi một tiếng.



Lang Hoa dừng bước chân, nàng đã nhìn thấy Từ Cẩn Du nhưng lại không lên tiếng, tổ mẫu đưa thiệp tới Từ gia đều bị từ chối từ ngoài cửa, họ đã hiểu thái độ của Từ gia. Nếu Từ Cẩn Du giả bộ không quen nàng, nàng cũng không kinh ngạc.



Nhưng, kiếp này, Từ Cẩn Du lại vẫn như kiếp trước, chủ động gặp nàng.



Từ Cẩn Du nhiệt tình cười, “Ta là Cẩn Du, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với ngươi.” Nói rồi từ trên eo lấy ra một quả cầu bạc, “Đây là quà ngươi tặng cho ta, ngươi còn nhớ không?”



Khẩu khí quen thuộc, tiếng nói quen thuộc, gương mặt lạ lẫm lại thân thiết, Lang Hoa cười nói: “Nhớ, túi thơm ngươi tặng ta, ta cũng giữ.”



“Ngươi vào kinh khi nào?” Từ Cẩn Du hỏi, “Khi ta ở chỗ Thái Hậu nương nương từng nghe nói, còn có chút ngạc nhiên… nhiều năm rồi không gặp, ta cũng không nhận ra ngươi nữa, nghe nói các nữ quyến đều ở đây nên ta mới tới thử vận may xem.”



Có lẽ là ở bên cạnh Thái Hậu đã khiến cho Từ Cẩn du có nhiều kinh nghiệm, mới mười tuổi đã biết nói chuyện như vậy.



Cho nên, kiếp trước nàng ta có thể khiến Thái Hậu thích như thế.



Thái Hậu thâm chí còn xin cho nàng ta phong thưởng công chúa, sớm đã hứa gả nàng ta cho thế tử của Trang Vương, chỉ đáng tiếc còn chưa thành thân thì thế tử của Trang Vương đã tử trận trên chiến trường, hôn sự của Từ Cẩn Du cứ như vậy mà lỡ dở.



Kiếp trước, trước khi nàng chết, Từ Cẩn Du còn chưa xuất giá.



“Thái Hậu…” Từ Cẩn Du mím mím môi, “Vị trí của ngươi ở chỗ đầu tiên bên tay trái của Thái Hậu, bên cạnh chính là ta… ta đưa ngươi cùng vào.”



Vị trí nổi bật như vậy, tất nhiên sẽ dẫn tới nhiều ánh mắt dò xét hơn.



Lang Hoa không hề để tâm, đây mới là bắt đầu của buổi tiệc, việc thật sự khiến người ta lác mắc còn ở phía sau.



Nhưng Lang Hoa vẫn cảm ơn ý tốt của Từ Cẩn Du, hai người cùng nhau đi vào chính điện, lập tức tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người họ.



“Chính là Cố đại tiểu thư này.”



“Nó được Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai điểm hoá, khi ở Trấn Giang giúp đỡ Hàn tướng quân đánh thắng trận. Thái Hậu còn nói, Tây Hạ hoà đàm với Đại Tề, có Phật tử như vậy bên cạnh, là điềm lành…”