Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 22 : Bị thương

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Vương Nhân Trí xuống ngựa, đi thẳng vào nhà chính, ngồi trên chiếc ghế hoa hồng thường ngày của lão đại nhân, đây là cổ vật tiền triều để lại, dùng Hoàng Hoa Lê chế tạo, toàn thân chạm khắc, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy đã thích rồi, cũng đều là quan lại, Tào lão đại nhân sau khi về hưu còn được hưởng thụ thứ đồ mà xưa nay ông ta chưa từng hưởng thụ.



Dựa vào cái gì?



Ngày nào đó ông ta nhất định sẽ nắm giữ vinh hoa phú quý như vậy.



Còn giờ, cuối cùng để ông ta thực hiện rồi.



Vương Nhân Trí muốn thở dài một hơi, lại không nhịn được ho ra, hạ nhân lập tức đưa khăn tay lên, Vương Nhân Trí ho ra một mảng máu tanh trên chiếc khăn lụa trắng.



Vương Kỳ Chấn đi vào vừa hay nhìn thấy cảnh này.



Tùy tùng của Vương Nhân Trí kêu lên kinh ngạc, “Lão gia sao thế này?” Nhận lấy khăn nhìn sắc mặt càng khó coi, “Đây là răng, lão gia bị người ta đánh rơi răng rồi.”



Vương Nhân Trí nghe được lời này, một chân đạp tới, tùy tùng lảo đảo chân suýt chút ngã ra đất.



Vương Nhân Trí giận giữ quát, “Đồ vô dụng nhà ngươi.”



Tùy tùng nâng khăn run lẩy bẩy, Vương Kỳ Chấn vội đưa tay qua đón, mở mắt nhìn, bên trong có nửa chiếc răng mẻ, “Phụ thân,” Vương Kỳ Chấn lập tức lo lắng, “Người bị thương ở Thường Châu rồi? Nhi tử bảo người đi mời lang trung.”



Vương Nhân Trí vẫy vẫy tay, “Con lại đây, cha con chúng ta nói vài câu.”



Vương Kỳ Chấn không lay chuyển được, đỡ Vương Nhân Trí vào trong, mấy bước này Vương Nhân Trí đi rất chậm, mỗi một bước đều giống như đi trên lưỡi đao, trên đùi đau đớn, trong đầu ông ta đều sẽ hiện lên một cảnh, một người đơn thương độc mã xông vào đội năm nghìn người, xông thẳng về phía ông ta, ông ta kinh ngạc muốn rút đao ứng phó, đao còn chưa kịp lấy ra, trong miệng lập tức cảm giác được một mùi tanh mặn, đầu như bị vật nặng đả kích, lập tức đùi ông ta đau lên, người đột nhiên từ trên lưng ngựa cắm xuống.



Quân hộ vệ của ông ta lên trước chặn lại, lại trừng mắt nhìn người đó giết ra một con đường máu nghênh ngang bỏ đi.



Trận chiến này đánh quá kém cỏi.



Con rể của ông ta là Lục Văn Hiển không dễ dàng gì nhận được tin tức, tàn bộ của Khánh Vương phản tặc đã xuất hiện ở Thường Châu, nhân mã không nhiều, có lẽ chỉ có hơn 300 người, thường ngày trốn ở trong trang viên ngoại ô Thường Châu, ông ta dẫn năm nghìn người tới vây diệt, chỉ cần có thể bắt sống được là có thể lập đại công.
Vợ Tiêu Ấp mặt mày khó xử, bẩm báo với Cố Lang Hoa, “Còn chưa biết vết thương thế nào? Hắn nắm chặt đao ngồi ở trên đất, ai cũng không dám vào.”



Cố Lang Hoa nhìn Tiêu Ấp.



Tiêu Ấp nuốt cục một cái, cúi đầu bẩm báo, “Khi tiểu nhân thấy hắn, trên người hắn trúng tên, tiểu nhân nghi ngờ mũi tên đó có độc, muốn tìm cho hắn ít thảo dược giải độc, ai ngờ sau khi trở về... Hắn liền phát điên lên, không để ai lại gần... Tiểu nhân nghĩ chắc chắn là độc của tên đã vào máu, người đã không còn tỉnh táo rồi.”



Sắc mặt Tiêu ma ma cũng trở nên khó coi, lên trước bảo vệ Lang Hoa, “Đại tiểu thư, đã là như vậy rồi, chắc chắn chúng ta cũng không giúp được, chúng ta về đi!”



Tiêu Ấp nghe lời mẫu thân, lên tiếng phản đối, “Đã tới rồi, sao có thể cứ như vậy trở về.”



Trong ấn tượng của Lang Hoa, Tiêu Ấp xưa nay đều chưa từng phản đối Tiêu ma ma, rốt cuộc là ai có thể khiến Tiêu Ấp lo lắng như vậy, lòng hiếu kì cổ vũ nàng phải nhìn xem người này.



Trong nhà chính đột nhiên phát ra một loạt âm thanh gốm sứ vỡ ròn tan, dường như có cái gì đang chạy tán loạn trong nhà, Lang Hoa đi về phía trước hai bước, Tiêu Ấp cũng không dám chậm trễ, vội vàng bước lên bảo vệ Lang Hoa.



Mấy người đi về phía trước cửa.



Vợ Tiêu Ấp nói: “Có lẽ là đổ rồi thì phải! Bị thương thành bộ dạng đó, có thể chống đỡ tới giờ đã là không dễ dàng gì.”



Lời như vậy lại khiến Tiêu Ấp yên tâm rất nhiều, Tiêu Ấp quay đầu hỏi thăm ý tứ của Lang Hoa.



Lang Hoa gật gật đầu, “Mở cửa ra.”



Tiêu Ấp đưa tay ra đẩy cửa.



Cánh cửa cót ca cót két mở ra, một mùi máu tanh đột nhiên từ bên trong xông ra, ánh mặt trời theo cánh cửa bay vào trong phòng, cây đa lớn trong sân nhẹ nhàng lay động, ánh nắng bị bóng cây che loang lổ, Lang Hoa tìm được một bóng người dưới ánh sáng này.



Không biết vì sao, Lang Hoa đột nhiên có loại ảo giác quen thuộc, dường như là cảnh này đã từng gặp ở đâu.