Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 23 : Tiếng thét chói tai

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Lang Hoa suy nghĩ kĩ càng, kí ức lại như mây khói bay lơ lửng trên đỉnh núi, có lúc tan có lúc tụ khiến nàng khó mà nắm bắt, càng không thể nào kiểm chứng.



Có lẽ là vì Lục Anh cũng từng bị thương trong quân, nàng mới có ảo giác như vậy. Lục Anh dù là quan văn, nhưng thái tổ gia từng nói, quan văn bổn triều cũng phải biết chức võ, cho nên Lục Anh cũng có mấy lần vào quân doanh, khi trở về bị chút vết thương nhỏ, trên dưới Lục Gia đều vô cùng căng thẳng, nàng muốn giúp đỡ, đáng tiếc không thể nào ra tay, chỉ đợi sau khi ngự y tới đổi thuốc cho hắn, nàng mới nhẹ nhàng sờ sờ tấm vải trắng trên vết thương của hắn, có lẽ tìm hiểu một chút tính nghiêm trọng của vết thương.



Giống như lần này, tận mắt nhìn thấy những vết thương chảy máu đó, nàng vẫn là lần đầu tiên, nhìn thấy người này, nàng cuối cùng cũng hiểu sự khác biệt giữa bị thương nặng và bị thương nhẹ, vì sao Tiêu Ấp lại căng thẳng như thế.



Người này căn bản chính là hồ lô máu, trên người không biết có bao nhiêu chỗ đang chảy máu, may mà cả người hắn mặc một bộ quần áo tối màu, không thì chỉ nhìn thấu những vết máu trên quần áo đó, cũng khiến người ta sợ hết hồn.



Tay người này nắm chặt một thanh đao thép, thân thể dựa vào bàn, hơi cúi đầu, rõ ràng là ngồi trên đất, lại gây cho người ta một loại khí thế bất khuất mạnh mẽ, một đôi mắt như trong đầm băng chứa một vầng trăng sáng đó, sáng trong veo, nhìn thấy một cái là khiến người ta rùng mình, cũng chả trách vợ Tiêu Ấp không dám tới gần.



Người này không giống đạo phỉ lắm, đạo phỉ cầu là vật ngoài thân, việc làm đều là hành vi lén lén lút lút, sẽ không thể có khí thế uy hiếp người này, đã không phải là đạo phỉ thì lại là ai? Nếu giống như lời Tiêu Ấp nói, hắn là bị Vương Nhân Trí làm bị thương, Vương Nhân Trí là Đồng Tri Trấn Giang, có quan chức bên người, ông ta muốn giết một người có vô số thủ đoạn, nhìn từ vết thương của người này, bất luận vì nguyên nhân gì, đều nhất định là đại động can qua.



Lang Hoa rất nhanh có thứ tự, đột nhiên hỏi Tiêu Ấp, “Người này phạm tội gì?”



Tiêu Ấp ngạc nhiên, hắn là tận mắt nhìn thấy đại tiểu thư dùng thủ đoạn thế nào khiến Lư Chính nhận tội, hắn cũng biết sau khi đại tiểu thư tới, nhất định sẽ phát hiện điều gì bất thường, lại không ngờ sẽ hỏi ra miệng nhanh như vậy.



Hơn nữa, rõ ràng dứt khoát, bắn trúng hồng tâm.



Tiêu Ấp mở miệng, không biết nói thế nào mới được, hắn sợ mỗi chữ mình nói ra đều sẽ doạ Cố đại tiểu thư.




Lư ma ma là bị bắt ra rồi, ai biết trong Cố Gia còn có tai mắt khác của Vương Gia không.



Vương Gia muốn một miệng nuốt trọn Cố Gia vào bụng, ngoài khẩu vị ngon, còn cần mưu toán kĩ lưỡng, giờ ngoài mấy người bên cạnh nàng, người khác nàng đều không tin được, đại sự như vậy càng ít người biết càng tốt.



Lang Hoa nhìn người ngồi trên đất, bước lên trước hai bước.



Tiêu ma ma giật mình vội bước lên trước, Tiêu Ấp cũng thất thanh nói: “Đại tiểu thư, cậu ta đã hồ đồ rồi, cẩn thận làm bị thương cô... ”



Lang Hoa quay đầu ngăn Tiêu ma ma và Tiêu Ấp, từng bước một chậm rãi lại gần người đó.



Theo nàng lên phía trước, lưỡi đao trong tay người đó quả nhiên quay lại, giống như lúc nào cũng muốn nhấc lên giết người vậy.



Tiêu ma ma tim đập tới tận cổ họng, nhìn chằm chằm vào thanh đao đó, chỉ cần thanh đao đó khua tới, bà ấy liền sẽ lao tới chặn trước đại tiểu thư.



Lang Hoa đạp vào trong vũng máu trên đất, để máu tươi thấm ướt đôi giày thêu hoa màu hồng của mình, “Đây là điền trang Cố Gia, ta là tiểu thư Cố Gia, ta không biết ngươi là ai, ngươi cũng không cần nói cho ta, giờ ngươi chỉ có hai con đường để chọn. Con đường thứ nhất, vết thương của ngươi nặng không may chết ở đây, ta sẽ bảo Tiêu Ấp chặt ngươi thành mấy miếng, thiêu xong chôn ở trong trang, sẽ không có ai biết ngươi là ai, cũng không có ai phát giác được ngươi từng tới đây, từ nay về sau ngươi liền biến mất không dấu vết. Con đường thứ hai, ta bảo người trị thương cho ngươi, sau ba ngày cho ngươi một con ngựa, ngươi lập tức rời khỏi Trấn Giang, đi càng xa càng tốt, quên hết việc ở đây, chỉ cần biết Cố Gia từ nay về sau không nợ ngươi, không còn bất cứ quan hệ nào với ngươi nữa. Nếu ngươi đều không đồng ý, ta chỉ còn cách,” Lang Hoa ấn tay lên cán đao, “Lập tức giết ngươi, trước khi quan phủ xông vào tìm bắt, xử lý ngươi sạch sẽ gọn gàng.”



Lang Hoa nói dứt lời, chỉ cảm thấy hai mắt đó của hắn rơi trên mặt mình, giống như băng tuyết trên chạc cây, sáng loá mắt lạnh vào xương, thanh đao nàng ấn đột nhiên bị hắn nhấc lên, sau lưng truyền tới tiếng thét chói tai của Tiêu ma ma.