Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 24 : Thân phận

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Tay của Lang Hoa cũng nâng lên theo thanh đao đó, nàng nhìn người trước mặt, không hề động đậy.



Thanh đao đó kẹp gió thổi vào trong cổ áo nàng, khiến lông tơ của nàng dựng đứng hết lên, giọt máu trên đao vẩy rơi trên má nàng, nàng chỉ là yên lặng nhìn thẳng vào người đó, nhìn hắn ánh mắt từ băng lạnh biến thành trầm ngâm rồi dần dần tan đi, nàng lại trước sau như một.



Nàng còn chưa từng gặp người ngạo mạn như vậy.



Hắn ta giơ thanh đao trên tay lên chỉ là để chứng minh, còn có sức giết người, hắn dốc toàn lực còn có thể xông ra khỏi đây, cho nên hắn không hề chọn lựa, mà là đồng ý với lời nàng nói mà thôi.



Nàng dám đi lên trước, cũng là vì một ánh nhìn trong sạch trong con mắt đó, cứ coi như toàn là mệt mỏi và đau đớn, trong đôi mắt đó trước sau vẫn giữ một sự tỉnh táo, cho nên mới có thể ngay khi Tiêu Ấp đi vào, cả người hắn đều thả lỏng ra nhiều. Cho nên nàng có thể nói với hắn một loạt như thế.



“Triệu Linh.” Hắn mở miệng dùng lực nhả ra hai chữ, sau đó tay buông thõng xuống, đao thép “rầm” một tiếng rơi trên đất, khoé miệng mím ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó nhắm mắt ngất lịm đi trong cái nhìn chăm chú của nàng.



Tiêu ma ma thở phào, Tiêu Ấp cũng ngây ra đó.



Trong nhà thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, trong đầu tất cả mọi người dường như đều đang lặp lại cảnh nguy hiểm vừa nãy.



Lang Hoa quay đầu lại trước, “Tiêu Ấp, còn ngây ra đó làm gì?”



Tiêu Ấp lúc này mới tỉnh lại, vội vã chạy lên trước đỡ người đó lên, thấp giọng dặn dò vợ, “Mau đi đun nước.”



Lang Hoa thấy Tiêu Ấp đem người đó đặt lên cáng. Sau khi người đó hôn mê bất tỉnh, đã mất đi khí thế, mới để người ta nhìn ra thật sự là thiếu niên tuổi tác tương Lục Anh.



“Hắn tên Triệu Linh?” Lang Hoa hỏi.



Tiêu Ấp gật gật đầu: “Triệu Gia là một phú hộ đại lão gia kết giao khi ở Sơn Đông, đại lão gia ra ngoài thu mua hạt giống gặp phải đạo phỉ, may nhờ được Triệu Linh nhìn thấy nói cho người nhà, người nhà Triệu Gia hợp lực đuổi đạo phỉ đi, cứu được lão gia, lão gia nói cho cậu ấy có việc gì cứ tới Cố Gia ở Đan Đồ, trải qua bốn năm, tiểu nhân đã không nhận ra cậu ấy rồi, vẫn là cậu ấy tự nói lên, lại hét tiểu danh lão gia cho tiểu nhân, tiểu nhân mới xác định thật sự là cậu ấy.”



“Giờ nghĩ lại còn có chút không dám tin, cậu ấy chỉ là nói bị Vương Gia hãm hại, tiểu nhân cũng không ngờ tới mức phản tặc. Cho rằng cậu ấy là bị nạn.”
《Tứ Nguyên Ngọc Giám》 Lang Hoa biết cuốn sách này, là Nguyên Thuật Học cực kì khó hiểu. Hoàng đế bổn triều sung bái Nguyên Thuật Học, gần như đến mức si mê, văn võ bách quan cũng lũ lượt người trước người sau ngày đêm nghiên cứu tu tập, muốn dùng cái này lấy lòng hoàng đế, đáng tiếc Nguyên Thuật Học cuối cùng quá cao thâm khó lường, đa số mọi người đều không lấy được phải bỏ xuống, Lục Anh lúc nhàn rỗi không có việc gì cũng sẽ lật xem, nhưng cuối cùng cũng không xem tới cùng, có lúc cũng oán hận hai câu, cho rằng đề mục trên 《Tứ Nguyên Ngọc Giám》 căn bản khó hiểu.



Lang Hoa không nhịn được đưa tay ra mở sách, kí hiệu lạ lẫm đột nhiên ập tới, nàng chau mày, chỉ đành đặt quyển sách trong tay xuống. Triệu Linh xem loại sách này lẽ nào cũng là ăn theo thời cuộc? Vậy cũng quá sớm rồi thì phải!



Lang Hoa lại lần nữa nhìn về phía Triệu Linh.



Cũng không biết có phải vì ngất xỉu, Triệu Linh để mặc Tiêu Ấp lật qua lật lại vết thương thế nào, đều không phát ra nửa lời. Tiêu Ấp đã băng bó phần lớn vết thương lại, nhìn thấy vết thương trên vai Triệu Linh lại chau mày, bộ dạng không biết phải làm sao.



“Vết thương đen sì, coi bộ là trên tên tẩm độc,” Lang Hoa nghĩ một chút, “Phụ thân ta lúc tại thế có vị lang trung nào tin được không?”



Tiêu Ấp gật đầu, “Vốn là có một người, chỉ là nhiều năm như vậy đã không biết đi đâu rồi.”



Đi đâu tìm lang trung thích hợp đây?



Vừa có thể trị bệnh vừa có thể giữ miệng kín bưng.



Lang Hoa đột nhiên nghĩ tới việc Vương Nhân Trí, Vương Nhân Trí từ Thường Châu trở về liền bị thương, trong cẳng chân kẹp vào một miếng lưỡi đao, Vương Gia tìm thầy hỏi thuốc khắp nơi, mới trị khỏi vết thương.



Lang Hoa rút đoản đao mà Triệu Linh mang theo người ra, trên lưỡi đao sắc nhọn quả nhiên mất một miếng.



Lang Hoa đột nhiên mắt sáng bừng, một nụ cười mỉm nổi trên má.



Quả nhiên là thiên lý rõ ràng báo ứng không vui vẻ.



Báo ứng của Vương Gia, nhanh như vậy đã tới rồi.