Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 226 : Hối hận

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Vân Nương ngồi trên ghế gấm khóc đến đỏ con mắt.



Triệu lão phu nhân giận đến tái mặt, “Hắn nói với con như thế? Bảo con ly hôn?”



Vân Nương gật gật đầu, “Còn nói của hồi môn cũng sẽ trả lại cho con, còn kêu con đem theo hai cái điền trang coi như là bồi thường, hắn coi con là cái gì chứ?”



Triệu lão phu nhân vỗ lên bàn một cái, “Hắn nghĩ chúng ta bán con gái sao? Ninh Vương cũng không để ý quản hắn, làm sao cứ mặc cho hắn làm xằng làm bậy như thế, Vinh Quốc công mới vừa bị bệnh hắn liền coi trời bằng vung như vậy rồi...”



Triệu lão thái gia giận đến sắc mặt tái xanh, không biết nên nói cái gì cho phải.



Triệu Đại thái thái nghe những lời này, tay run một cái, nước trà cũng văng ra ngoài, bà ta vốn cho là hai người ồn ào gây gổ một chút rồi thôi, không ngờ Hàn Chương thật sự muốn ly hôn, “Hắn đây là muốn ép chết Vân Nương rồi, nếu Vân Nương thật sự ly hôn về nhà, sau này phải gặp người khác như thế nào.”



Vân Nương mới bao nhiêu tuổi chứ, mới vừa hai mươi tuổi, chẳng lẽ từ nay về sau phải ở trong am đường cả đời.



Triệu Đại lão gia lập tức đứng lên, “Chuyện này cho dù có ầm ĩ đến chỗ Hoàng thượng, ta cũng phải đòi lại công bằng cho Vân Nương, chúng ta quyết không thể để cho Hàn Chương ức hiếp Vân Nương như vậy, ly hôn có quy củ của ly hôn, bỏ vợ cũng phải có đạo lý của bỏ vợ.”



“Vân Nương nhà chúng ta chưa sinh hạ con cái cho Hàn gia, cho dù là có lấy thất xuất ra ép chúng ta, cũng phải đợi đến khi Vân Nương năm mươi tuổi, cho dù đến lúc đó, chúng ta còn có thể lấy thứ lập trưởng, dựa vào cái gì bây giờ muốn định tội danh cho Vân Nương.”



Vân Nương nghe đại ca nói, run lẩy bẩy, chẳng lẽ sau khi ly hôn nàng thật sự chỉ có một con đường chết?



Vân Nương nhẹ giọng nói, “Tỷ tỷ nhà biểu thúc không phải cũng ly hôn sao? Tỷ ấy... lại gả cho... một nhà... sống cũng rất tốt... con...”



Triệu lão phu nhân nhíu mày, mặt đầy kinh ngạc nhìn con gái, “Con đang nói cái gì thế hả? Biểu thúc của con không có công danh gì, mới có thể tái giá con gái như vậy, dù là như vậy, cả nhà bọn họ ngày lễ ngày tết cũng đều ở lại Sơn Đông, chưa từng vào kinh, chẳng phải là vì sợ bị người trong tộc chỉ chỉ trỏ trỏ hay sao.”




Vân Nương thấy Ninh Vương phi liền oà khóc, Ninh Vương phi vội vàng an ủi nàng, “Ta ở nhà chăm sóc Ninh Vương, đột nhiên nghe nói chuyện này sợ hết hồn, ta không hỏi ra được gì bên chỗ ca ca ta, nghe nói tỷ trở về nhà mẹ đẻ, ta liền muốn tới hỏi thăm một chút, rốt cuộc là thế nào.”



Triệu Đại thái thái và Vân Nương đưa Ninh Vương phi đến gian nhà chính ngồi xuống, Triệu lão phu nhân cũng sai Triệu Đại lão gia đỡ tới hành lễ.



Ninh Vương phi nhìn Vân Nương, “Nhị ca nhận Cố thị làm nghĩa muội, ta đưa lễ vật quay về, liền nghe thấy trưởng bối trong nhà nói chuyện Nhị ca muốn ly hôn...”



Nước mắt Vân Nương chảy dài, “Tướng quân trách ta không nên đón Cố thị vào Hàn gia làm thiếp, ta làm như vậy còn không phải là muốn dàn xếp ổn thỏa sao, ta nào biết Tướng quân che chở Cố thị như vậy.”



Nói tới Cố thị, Ninh Vương phi cũng cảm thấy kỳ quái, “Trước đây chỉ nghe Nhị ca nói một câu, ta cũng không để ở trong lòng, không nghĩ tới Nhị ca nghiêm túc như thế.”



Triệu Đại thái thái nhìn về phía Vân Nương, lúc nên nói chuyện thì không nói câu nào, lúc không nên nói thì dùng sức phát ra.



Vân Nương hiểu rõ, lập tức khóc lên, “Ta... Ta... Còn không bằng xuống tóc làm ni cô cho rồi.” Vân Nương càng khóc càng thương tâm, nàng thật sự không nghĩ tới sẽ là như vậy.



Nàng cho là Hàn Chương nói xong rồi thôi, không ngờ thật sự đi tìm trưởng bối Hàn gia, bây giờ ngay cả Ninh Vương phi cũng biết.



Nàng cho là cho dù có ly hôn, nhà mẹ đẻ cũng sẽ đứng về phía nàng, cho dù nàng có thật sự ly hôn rồi, tương lai cũng có thể giống như biểu tỷ vậy, tái giá cho một nhà tốt.



Trước đây nàng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ cẩn thận suy nghĩ, một nữ nhân đã ly hôn, làm sao có thể tái giá vào gia đình danh giá, chỉ cần là nhà có công danh, đều sẽ không nguyện ý để cho nàng vào cửa.



Nàng nên làm thế nào mới tốt đây.