Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 231 : Đánh nhau

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Lục Anh.



Một tiếng này của Lang Hoa khiến cho Bùi Khởi Đường sợ run ngẩn người tại chỗ, huyết dịch toàn thân lập tức xông lên đầu, trước mắt lập tức hiện ra bóng dáng Lục Anh, trong chớp nhoáng này, hắn có xung động muốn giết chết Lục Anh. Nếu như Lục Anh ở chỗ này, sợ rằng hắn sẽ không khống chế được lập tức đi lên đánh nhau với Lục Anh.



Vừa rồi nhìn Lang Hoa ôn hòa như vậy, giống như đang nhớ lại một chuyện cũ rất đẹp.



Ánh mắt mơ màng nhìn hắn, khiến cho hắn vui mừng muốn bay lên.



Nhưng nàng lại gọi tên của Lục Anh, hắn mới ý thức được, người mà mới vừa nàng nghĩ tới không phải hắn mà là Lục Anh.



Hắn không nói ra được cảm giác đó là gì.



Ngực vừa chua chát lại vừa đau đớn, cả trái tim muốn vỡ ra.



Trừ phụ thân bị trị tội mưu phản, đây có lẽ là đả kích lớn nhất đối với hắn.



Làm sao lại không phải là hắn chứ.



Tại sao lại không phải là hắn, mà là Lục Anh.



Lục Anh rốt cuộc chỗ nào tốt, mà Lang Hoa lại để ý Lục Anh như vậy.



Bùi Khởi Đường lẳng lặng nhìn Lang Hoa, đây là một cảm giác khổ sở và khó chịu đến khó tả.



Cả người trở nên không còn sức lực.



Lang Hoa nhận ra mình nói sai. Bầu không khí trong phòng hơi lạnh đi, ánh mắt Bùi Khởi Đường nồng nặc sát khí. Rất giống khí thế lúc lần đầu tiên nàng gặp hắn, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, không ai có thể ngăn cản.



Nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy.



Mới vừa rồi nhìn thấy thần thái của Bùi Khởi Đường, nàng theo bản năng nhớ tới Lục Anh.



Đoạn ký ức dường như thuộc về Lục Anh kia.



Lang Hoa vội vàng giải thích, “Không phải, chỉ là ta cảm thấy vừa rồi ngươi… có chút giống Lục Anh… cũng không phải... chỉ là…”



Lời giải thích này cũng không tốt, nàng cũng không biết nên làm sao nói rõ.
Mọi người đều nói Thái hậu là đang lợi dụng Cố gia.



Nếu như từ trước Cố gia đã liên lạc với Thái hậu thì sao?



Thái tử cảm thấy đây là một cơ hội, hắn có thể mượn cơ hội đẩy Cố gia xuống, không để cho Bách Thảo Lư dính vào chuyện dược liệu được.



Hôm nay chính là ngày sứ thần Tây Hạ rời khỏi kinh đô, thảo dược Cố gia đều đã chuẩn bị xong xuôi, nếu như lúc này trong thảo dược của Cố gia phát hiện thuốc giả, già trẻ Cố gia đều phải bị trị tội.



Thái hậu dùng một con cờ xấu như Cố gia, định trước sẽ thua cả bàn.



Thái tử dặn dò phụ tá, “Đi, cho người động thủ lanh lẹ chút, đừng để lại di họa gì.”



Phụ tá đáp một tiếng.



...



Lang Hoa đang ở trong phòng Thái hậu giảng kinh.



Thái hậu nghe rất hứng thú, Lang Hoa giảng chút kinh văn, thì sẽ nói một đoạn câu chuyện có liên quan đến kinh văn kia, khiến Thái hậu không ngừng cười, “Những đại hòa thượng kia, nói bọn họ không vướng khói lửa nhân gian là sai rồi.”



Trước giờ Thái hậu chưa từng cao hứng như vậy.



Từ Cẩn Du ở phòng bên không khỏi nhíu mày.



Thái hậu thật sự rất thích Cố Lang Hoa, cho dù là trong cung lưu truyền một số lời đồn đại bất lợi cho Cố Lang Hoa, Thái hậu luôn làm bộ như không nghe được, hơn nữa cô cô của Cung Từ Ninh còn trừng phạt những cung nhân nói những lời ong tiếng ve kia.



Đây chính là thái độ của Thái hậu.



Dù nhà Cố Lang Hoa như thế nào, nhân phẩm của mẫu thân ra sao, Thái hậu vẫn yêu thích Cố Lang Hoa, hơn nữa còn sẵn lòng giữ Cố Lang Hoa ở bên người.



“Thái hậu nương nương,” Nữ quan đi tới bẩm báo, “Hoàng thượng nổi trận lôi đình, trước mặt xảy ra chuyện rồi.”



Nụ cười trên mặt Thái hậu biến mất, nghiêm nghị lại, “Nói rõ ràng xem, đã xảy ra chuyện gì?’



Nữ quan nhìn Cố Lang Hoa một cái, “Là những dược liệu kia… bên trong dược liệu đưa đến Tây Hạ phát hiện thuốc giả… sau đó Bùi Tứ công tử liền đánh nhau với Cát đại nhân của Lễ bộ.”