Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 238 : Chuyện dơ bẩn

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Trong mắt Vân Nương vẫn là một mảnh mờ mịt, nàng che kín ngực, nhìn về phía Vinh Quốc công trên giường.



Bây giờ chỉ có Vinh Quốc công mới có thể nói rõ ràng tất cả những thứ này, là Vinh Quốc công kêu nàng đến cạnh giường, là Vinh Quốc công kêu nàng lại gần một chút, không phải nàng, nàng chưa làm gì cả.



“Quốc công gia, người… nói… câu gì.” Thanh âm của Vân Nương run rẩy.



Vinh Quốc công ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh như hàn băng thấu xương, khiến cho Vân Nương rùng mình, thái độ của ông ta hết sức lạnh lùng, “Triệu thị… không giữ nữ tắc… không tuân luân thường… Hàn gia chúng ta… không chứa được nàng ta…”



Vân Nương mở to hai mắt, lỗ tai bị chấn động “ong ong” lên, nàng ngây ngẩn đứng ở chỗ đó, ngũ quan xinh đẹp đã vặn vẹo, mặt không thể tin nổi.



Làm sao có thể.



Đây tuyệt đối không phải là lời Vinh Quốc công có thể nói ra.



Ai không biết Vinh Quốc công là người ôn hòa nhất trong phủ, Đại phu nhân muốn đánh phạt hạ nhân, Vinh Quốc công cũng sẽ xin tha thứ cho, trước đây Hàn quản sự uống rượu làm lỡ chuyện, dựa theo gia quy phải bị đuổi ra khỏi phủ, là Vinh Quốc công tự mình nhận lỗi với trưởng bối Hàn gia, giữ Hàn quản sự lại, chính là những chuyện nhỏ này, khiến cho nàng từ kính nể trong lòng… thành thích Vinh Quốc công.



Quân tử như ngọc, chính là nói người như vậy.



Vân Nương cảm thấy trái tim mình rất đau, có phải Hàn Chương uy hiếp Vinh Quốc công làm như vậy hay không. Quả nhiên chính là Hàn Chương, cái tên vũ phu đó mới có thể tuyệt tình như vậy, ly hôn với nàng không thành, lại không tiếc phá hủy danh tiết của nàng. Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ dính líu đến danh tiếng của Vinh Quốc công sao?



Vẻ mặt của Vân Nương từ kinh ngạc biến thành thống hận.



Vinh Quốc công phu nhân nhìn về phía tộc thẩm bên cạnh, “Tộc thẩm tới thăm Quốc công gia, không nghĩ tới lại gặp… bảo ta phải để mặt mũi ở đâu đây, đều là do ta không quản tốt cái nhà này, mới làm ra chuyện xấu như vậy.”



Tộc thẩm vội nói: “Cái này không trách tỷ được, tỷ cả ngày lo liệu công việc trong phủ, lại phải chăm sóc Quốc công gia, cho dù có một trăm con mắt, cũng không phòng được những kẻ không biết phải trái không hiểu quy củ kia… Khó trách Tướng quân muốn ly hôn với nàng ta… Triệu gia cũng là thư hương môn đệ, tại sao có thể có nữ quyến không biết liêm sỉ như vậy.”




“Nàng ta lại đi sợ Nhị đệ... chính là vì Nhị đệ chưa bao giờ có tâm tư hại người, trưởng bối mới giao Hàn gia cho ta... Những năm này chuyện xấu xa trong nhà đều là ta làm... nếu bàn về âm hiểm xảo trá, Nhị đệ còn kém xa ta... Đệ ấy che đậy cho Vân Nương lâu như vậy... chúng ta cũng không biết, còn mong đợi con trai nối dõi của đệ ấy...”



Vinh Quốc công phu nhân nắm tay Vinh Quốc công, “Quốc công gia đừng nói như vậy, lúc này cũng chỉ có Quốc công gia mới có thể chống đỡ cái nhà này thôi.”



Vinh Quốc công cười nhạt không nói.



Ở trong một nhà, người tàn nhẫn nhất chính là người chống đỡ gia đình.



Vân Nương lại không hiểu được đạo lý này, còn muốn tố khổ với ông ta.



Nàng ta đối với Nhị đệ như vậy, còn vọng tưởng ông ta sẽ bảo vệ nàng ta?



“Bây giờ ta yên tâm rồi, có lẽ đây là chuyện dơ bẩn cuối cùng ta làm vì Hàn gia, vì Nhị đệ.” Vinh Quốc công khép ánh mắt lại, thả lỏng khuôn mặt, dường như chiếu một tầng ánh sáng nhu hoà.



Đặt xuống gánh nặng trên vai, cuối cùng ông ta đã có thể hài lòng mà đi rồi.



“Đón Lang Hoa qua đây đi,” Vinh Quốc công nói, “Ta vẫn còn mấy lời muốn nói với nó.”



Vinh Quốc công phu nhân nhẹ giọng nói: “Quốc công gia, Lang Hoa đã tới rồi, đang đợi ở hậu viện.”



Đứa nhỏ này luôn khiến người ta bớt lo như vậy.



Trên mặt Vinh Quốc công lộ ra nụ cười.