Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 239 : Nghi ngờ

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Lang Hoa đi theo Vinh Quốc công phu nhân vào phòng.



Vinh Quốc công tựa vào gối đầu, tinh thần nhìn có vẻ tốt hơn rất nhiều.



Lang Hoa tiến lên hành lễ, kêu một tiếng, “Đại ca.”



Vinh Quốc công gật gật đầu.



Ngồi như vậy một lúc, cũng không biết nên nói cái gì.



Trong lòng Lang Hoa có chút khổ sở, mặc dù ở Trấn Giang đã thấy qua sinh tử, nhưng là bất luận lúc nào, chỉ cần nhìn thấy sinh mạng sắp trôi đi thì trong lòng đều sẽ giống như là bị một hòn đá đè chặt lấy, không thở nổi.



Vừa rồi nàng nhìn thấy Hàn Chương, ánh mắt Hàn Chương mờ mịt, lúc nói chuyện tư tưởng không tập trung, xử lý chuyện của phủ Vinh Quốc công đâu ra đấy.



Nàng biết Hàn Chương đang khổ sở đè nén nỗi đau trong lòng.



“Lang Hoa, muội là một hài tử thông minh,” Vinh Quốc công khẽ mỉm cười, “Ta cũng không có chuyện gì dặn dò muội cả, chỉ là mong muội chú ý đến Hàn gia nhiều hơn một chút.”



Lang Hoa gật gật đầu, “Muội sẽ làm thế.”



Nụ cười trên mặt Vinh Quốc công dần dần biến mất, trở nên nghiêm túc, “Không phải là muốn muội làm ít y phục cho Hàn Chương, ân cần hỏi han... Mà là ở thời khắc mấu chốt, giống như lần này vậy nghĩ đủ cách để cứu giúp đệ ấy, ta biết chuyện này rất bất công với muội, nhưng mà... muội biết tính tình của Hàn Chương rồi đấy, nếu như đệ ấy đặt muội ở trên vai, thì cả đời sẽ không bỏ xuống, mà muội tương lai nhất định sẽ ở trên vai đệ ấy nhìn được xa hơn, muội phải giúp đệ ấy nhìn đường đi...”



Lang Hoa không nghĩ tới Vinh Quốc công sẽ nói như vậy.



Vinh Quốc công nói: “Hàn Chương từ nhỏ đã rất thông minh, dẫn binh đánh giặc thì người bên cạnh khó đuổi kịp, thế nhưng có sở trường thì cũng có sở đoản, triều đình chính cuộc đệ ấy thấy rõ, nhưng chưa chắc đã có thể lập tức ứng biến, nếu như có muội góp ý cho đệ ấy, đó là điều tốt nhất.”



Lang Hoa nói: “Muội có thể đáp ứng với đại ca, nhất định sẽ đối đãi với huynh trưởng giống như huynh ấy đối đãi với muội.”
Vinh Quốc công cười nói: “Kêu Hàn Chương vào đi, huynh đệ chúng ta nói mấy câu.”



Lang Hoa đứng lên từ từ lui ra ngoài, Hàn Chương đã vào phòng. Ánh mắt hai người giao nhau, Lang Hoa từ trong mắt Hàn Chương thấy được bi thương.



“Đại ca,” Hàn Chương ngồi lên ghế gấm, “Huynh thấy thế nào rồi? Vết thương trên chân còn đau không?”



Vinh Quốc công trở nên yên tĩnh, “Không đau nữa, từ hôm qua bắt đầu hết đau rồi.”



Hàn Chương không khỏi chua xót trong lòng, hắn biết đây chính là điềm báo không lành.



Vinh Quốc công phân phó phu nhân, “Đi lấy bộ ly rượu huynh đệ chúng ta thường dùng đến đây đi, hiếm có ngày tinh thần ta tốt, muốn uống với Nhị đệ một ly.”



Lúc Vinh Quốc công tiễn Hàn Chương rời kinh đến biên ải mới dùng đến bộ ly rượu kia, bây giờ lấy ra dường như đang nói lời từ biệt.



Ánh mắt Hàn Chương hơi trầm xuống, từ từ nắm lấy tay Vinh Quốc công.



Ly rượu bày ở trước mặt, Hàn Chương nhìn rượu ở bên trong, thật lâu không nói gì.



Đây là lần cuối cùng uống rượu cùng đại ca, hắn thực sự không nỡ.



“Từ trước đến giờ đều là ta che chở cho đệ,” Vinh Quốc công nói, “Bởi vì đệ ở trong lòng ta, từ đầu đến cuối đều là đệ đệ thấp hơn ta một cái đầu, ta sợ đệ ngã, sợ đệ sẽ gặp thất bại, sợ đệ thương tâm khổ sở không có ai có thể bày tỏ cùng, nên ta muốn đứng ở sau lưng đệ, chỉ cần đệ vừa quay đầu là có thể thấy ta, nhưng tính tình đệ bướng bỉnh, rất ít khi quay đầu nhờ ta giúp đỡ.”



Vinh Quốc công cầm ly rượu lên, “Sau này sẽ không như thế nữa, sau này... nếu như trong lòng đệ không vui... thì có thể rót đầy rượu nói với ta một chút, ta nhất định sẽ nghe.”



“Nếu như đệ muốn, bất luận đệ làm cái gì, ca ca đều sẽ ủng hộ đệ.”