Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 260 : Lấy lòng người khác

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Bùi Khởi Đường tuần tra thành Diêm Châu.



Mấy cái khung xe ném đá dựng ở trên cổng thành, bên ngoài thành vô cùng hỗn độn, người Tây Hạ lại lần nữa bị đánh lùi.



“Lý Thường Hiển sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tập trung đội ngũ qua đây lần nữa... binh mã trong thành của chúng ta không đủ, cũng không biết lúc nào triều đình có thể phái viện quân tới.”



Hoài Nam Vương nói xong nhìn về phía Bùi Khởi Đường.



Trên mặt Bùi Khởi Đường lại hiện lên vẻ tươi cười, “Vậy cứ để cho bọn chúng đánh tới đi.” Bây giờ hắn chỉ hận không thể khiến cho Lý Thường Hiển dốc toàn lực ra, như vậy cũng không có dư thừa binh mã mà đến thành Thái Nguyên.



Hắn ở bên này huyên náo càng lớn, những nơi khác sẽ càng an toàn.



Hôm nay Diêm Châu nổi chiến sự, rất nhiều tin tức bên ngoài sẽ không đưa tới đây được, nhưng hắn và thuộc hạ của Hàn Chương đã ước định trước rồi, Thái tử đi Chân Định, thế nào cũng dùng nhân thủ của mình thay thế quân của Hàn gia, đến lúc đó quân của Hàn gia sẽ tự xin đến Thái Nguyên đóng giữ.



Thái tử đã bị đánh bại, dĩ nhiên Hoàng thượng sẽ nghĩ tới Hàn Chương.



Hàn Chương dẫn thuộc hạ cũ của mình, sẽ càng thuận tay.



Không biết bên Lang Hoa thế nào rồi.



Thủ pháp mà y công và lang trung bên Diêm Châu băng bó cho thương binh đều là Hồ Trọng Cốt dạy, thảo dược dùng cũng là Lang Hoa điều phối sắp xếp trước đó.



Thái hậu tin tưởng Lang Hoa, để cho Hoài Nam Vương phối hợp chuẩn bị đồn bảo vệ với Lang Hoa, Hoài Nam Vương thấy tốc độ đồn bảo vệ chữa trị thương binh, cũng tấm tắc tán dương, hỏi thăm lai lịch Lang Hoa từ chỗ hắn.



Có người tán thưởng Lang Hoa, trong lòng hắn còn cảm thấy vui mừng, cao hứng hơn cả mình đánh thắng trận.



Hắn nhớ tới dáng vẻ lúc Lang Hoa trị thương cho hắn, trong lòng nhất thời như thiêu như đốt, chỉ muốn mang binh ra khỏi thành, trực tiếp đánh tới Ngân Châu, đến Thái Nguyên đoàn tụ với Lang Hoa.



Chờ lần này trở lại kinh đô, hắn phải nghĩ đủ cách để cho Cố gia và Lục gia giải trừ hôn ước, mời phụ thân ra mặt cầu thân với Cố gia, có điều trước đó, hắn phải để lại được một ấn tượng sâu sắc cho Cố Thế Hoành.




Nhìn ra suy nghĩ của Cố Thế Hoành, Phùng sư thúc nói, “Ngân Châu sẽ không đánh giặc, Lý Thường Hiển sẽ nhất quyết hơn thua với tiểu Tướng quân nhà chúng ta ở Diêm Châu.”



Từ Tùng Nguyên không nhịn được nói: “Ngươi nói là thế tử Hoài Nam Vương?”



Có thể được gọi là tiểu Tướng quân, nhất định chính là người của Vương gia, Hoài Nam Vương chỉ có một nhi tử tuổi tác có thể dẫn binh đánh giặc.



Phùng sư thúc mặt đầy khinh miệt, dường như không hề coi Vương gia ra gì, “Dĩ nhiên không phải.”



Phùng sư thúc hắng giọng một cái, “Tiểu Tướng quân nhà chúng ta là con trai thứ tư của Bùi Tư Thông, tên là Bùi Khởi Đường, năm nay mười lăm tuổi, thân là chủ tướng thủ thành Diêm Châu, đánh bại Thiết Diều Tử của Tây Hạ, tự tay giết chủ tướng Lữ Tắc, khiến cho Lý Thường Hiển ngự giá thân chinh thành Diêm Châu.”



Phùng sư thúc nói xong, đưa tín hàm có dấu tư ấn và quan ấn của Bùi Khởi Đường cho Cố Thế Hoành kiểm tra.



Cố Thế Hoành nhìn tín hàm trong tay, vô cùng kinh ngạc, hắn không nghĩ tới chủ tướng thành Diêm Châu, lại mới mười lăm tuổi, hắn còn tưởng rằng triều đình phải phái Hàn Chương tới trấn giữ, mới có thể đánh bại quân đội Tây Hạ.



Phùng sư thúc cẩn thận nhớ những lời Bùi Khởi Đường giao phó cho ông ta, “Tiểu Tướng quân nhà chúng ta nói, nhất định phải đưa Cố lão gia an toàn đến Ngân Châu, không thể xảy ra chút sơ suất gì.”



Cố Thế Hoành không khỏi kỳ quái, theo lý thuyết, người triều đình phái tới hẳn phải nói với Từ Tùng Nguyên, ông ta chỉ là một thương nhân không quan không chức, làm chút chuyện cho dù là có truyền tới triều đình, chẳng qua cũng chỉ được chút khen thưởng thôi, người Bùi Khởi Đường phái tới lại bỏ Từ Tùng Nguyên ở một bên, nói chuyện thẳng với ông ta.



Khiến cho ông ta rất khó hiểu.



Cố gia và Bùi gia cũng không có giao tình gì.



Biểu hiện của Bùi Khởi Đường như vậy, cũng khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



Phùng sư thúc phất phất tay, hộ vệ Bùi gia lập tức dắt ngựa tới, “Cố Đại lão gia lên ngựa đi, trước khi trời tối ta nhất định đưa người tới Ngân Châu an toàn.”



Bây giờ không phải là lúc truy cứu chi tiết nhỏ, Cố Thế Hoành nhìn về phía Từ Tùng Nguyên, “Từ đại nhân, chúng ta vẫn là đến Ngân Châu trước, rồi hãy tính.”