Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 261 : Mưa to ập xuống

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Dọc theo đường đi Cố Thế Hoành nghe được không ít câu chuyện về Bùi Khởi Đường từ miệng Phùng sư thúc.



Ở thành Diêm Châu bố trí mai phục, khiến cho người Tây Hạ mắc lừa.



Vì chữa khỏi vết thương trên người, vô tình mâu thuẫn với Cố gia, có điều sau đó dùng mạ non xin Cố gia tha thứ.



Phùng sư thúc nói văng nước miếng cả quãng đường, Cố Thế Hoành mới biết, hoá ra Cố gia và Bùi gia đã có nhiều chuyện như vậy.



Cố Thế Hoành không khỏi nói: “Bùi tiểu Tướng quân cũng là một người có bản lĩnh.”



Phùng sư thúc cười đến híp cả mắt: “Đương nhiên rồi, không phải ta khuếch đại đâu, toàn bộ Đại Tề ta chưa từng thấy con em nào xuất sắc như vậy.”



Chỉ dựa vào việc đánh trận với Lý Thường Hiển ở Diêm Châu, thì không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, hoàn toàn không hề kém cạnh Hàn Chương năm đó.



Hy vọng Bùi tiểu Tướng quân có thể đánh thắng trận, cho dù là không may chiến bại, chỉ cần có thể bình an rút lui khỏi Diêm Châu cũng tốt. Phải biết là, Bùi Khởi Đường giam chân Lý Thường Hiển ở Diêm Châu một ngày thì chẳng khác nào cho Đại Tề có đầy đủ thời gian mà điều binh khiển tướng.



Nhìn thấy nụ cười trên mặt Cố Thế Hoành, Phùng sư thúc không khỏi đắc ý, chỉ cần có được sự yêu thích của nhạc phụ, tương lai sợ gì không cưới được nữ nhi của ông ta, “Ông nói xem, Bùi tiểu Tướng quân của chúng ta có phải rất tốt hay không?”



Cố Thế Hoành nói: “Tốt, tương lai của Bùi tiểu Tướng quân chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạng.”



“Chứ còn gì nữa!” Phùng sư thúc cười nháy nháy mắt, nếu Cố Thế Hoành dám gả nữ nhi cho người khác, ông ta sẽ dứt khoát trói Cố Thế Hoành lại, lý luận cùng với ông ta.



Bùi Khởi Đường nhất định sẽ đánh bại Lý Thường Hiển, giống như năm đó Tiên hoàng làm Tây hạ thiệt hại nghiêm trọng vậy.



Đây mới là oai phong mà Đại Tề nên có.



Nếu như Khánh Vương còn sống thì thật là tốt biết bao, thấy con trai uy vũ như vậy nhất định sẽ vui mừng trong lòng.



Đáng tiếc...



Phùng sư thúc nhớ tới thảm án phủ Khánh Vương, nụ cười trên mặt lập tức thêm mấy phần sát khí, Bùi Khởi Đường thắng trận đánh này, thì chẳng khác nào chính thức bước vào triều đình, một ngày nào đó, bọn họ phải tính toán hết món nợ năm xưa với Hoàng đế.



...



Kinh đô Đại Tề.



Trên đại điện, Hoàng đế giận dữ ném chiến báo trong tay đi.
Căn cơ của Bùi gia ở Phúc Kiến xa xôi, trong kinh không có ai chịu nói chuyện thay Bùi gia, bây giờ Bùi Khởi Đường muốn đi vào kinh đô, đầu tiên phải đối mặt với quan lớn, quyền quý trong kinh.



Cho nên trận đánh này, Bùi gia tất nhiên là phải đánh.



“Lão thần tình nguyện đi,” Bùi Tư Thông quỳ xuống đất, “Lão thần nhất định không phụ sự phó thác của Hoàng thượng.”



Khóe môi Tĩnh quốc hầu lộ ra nụ cười lạnh.



Bùi gia là quỷ dưới nước, bây giờ muốn lên bờ, cũng phải xem rốt cuộc có bản lĩnh này hay không.



Hoàng đế cúi người xuống tự tay đỡ Bùi Tư Thông lên, “Trẫm đợi tin chiến thắng của Bùi ái khanh.”



Nói xong Hoàng đế xoay người, “Còn về Thái Nguyên, Trẫm đã để cho Vinh quốc công đi rồi.”



Vinh quốc công?



Triều thần trố mắt nhìn nhau.



Vinh quốc công vừa qua đời, Hoàng thượng nói hẳn là Hàn Chương.



Không ngờ Hàn Chương lại trong hoạ gặp phúc, thừa kế tước vị Vinh quốc công nhanh như vậy, thế nhưng có thể giữ được tước vị này hay không, cũng phải xem trận đánh lần này có thể thắng không đã.



Tất cả mọi người quỳ xuống dập đầu bái lạy, “Hoàng thượng anh minh.”



Hoàng đế không khỏi cảm thấy vui mừng.



May mà hắn không nghe lời Thẩm Xương Cát trị tội Hàn Chương, nếu không, bây giờ lấy ai dẫn binh đi trấn thủ Thái Nguyên, đoạt lại Chân Định. Chờ chuyện này có kết quả rồi, nhất định hắn sẽ giết Thẩm Xương Cát.



Hoàng đế nhìn về phía bên ngoài đại điện, mây đen cuồn cuộn, một trận mưa lớn trút xuống.



...



Đông Bình Trưởng Công chúa cũng nhìn bầu trời xa xăm.



Ngày nàng chờ đợi, cuối cùng cũng tới rồi.