Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 262 : Một giấc mơ

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Lang Hoa bận rộn cả đêm, trời sáng mới kiểm tra số lượng dược liệu xong đi từ trong quân trướng ra, vừa mới định nói chuyện với Tiêu ma ma, thì thấy không xa có một bà tử cầm một bọc quần áo màu xanh, đang nhìn về phía bên này.



“Ai đấy?” Tiêu ma ma nhíu mày hỏi.



“Cố Đại tiểu thư,” Bà tử tiến lên hành lễ, “Nô tỳ là hạ nhân của Từ gia ở huyện Dương Khúc, thái thái sai nô tỳ mang một ít y phục cho tiểu thư, mấy ngày nay tiểu thư vì thành Thái Nguyên mà quá bận rộn, chúng nô tỳ đều nhìn thấy, nhưng không thể giúp được gì, thái thái cùng hạ nhân trong nhà làm hai bộ y phục và đôi hài này tặng tiểu thư.”



Bà tử nhìn đôi chân Lang Hoa, “Cũng không biết là có vừa hay không.”



Huyện thừa Dương Khúc đã phái không ít bà tử tới đồn bảo vệ, bên ngoài quân trướng phải đun nước liên tục, còn cần có người giặt sạch những vải bố nhuốm máu, có những bà tử này, y công mới có thể rảnh tay để băng bó vết thương cho thương binh, quả thực là đã giúp rất nhiều.



Bây giờ lại còn tặng nàng những bộ y phục mới này.



Chẳng trách nàng thường nghe có người tán dương Huyện thừa Dương Khúc là vị quan phụ mẫu một lòng vì dân chúng.



Lang Hoa gật gật đầu với Tiêu ma ma, Tiêu ma ma lập tức tiến lên mở bọc quần áo màu xanh trên tay bà tử ra, bên trong quả nhiên là hai bộ y phục và hai đôi hài thêu.



Lúc này Tiêu ma ma mới cười nhận lấy bọc quần áo.



Bà tử nói: “Vậy nô tỳ không quấy rầy Đại tiểu thư nữa.” Nói rồi liền lui xuống



Lang Hoa gọi bà tử lại, “Chủ nhân của ngươi họ Từ? Có liên quan gì với Từ Tùng Nguyên Đại nhân ở Hàng Châu không?



Nàng lờ mờ nhớ Từ Cẩn Du đã từng nhắc qua với nàng, những năm gần đây Từ gia ngày càng phồn thịnh, có không ít con em ở bên ngoài làm quan, Từ Cẩn Du có một người thúc thúc hình như từng đảm nhiệm chức Huyện thừa, vì quan hệ với Từ lão thái thái không được tốt lắm, nên rất ít khi về thăm nhà.



Bà tử cười nói: “Đại tiểu thư thật thông minh lanh lợi, đoán một lần liền đúng luôn, lão gia nhà chúng nô tỳ là thứ đệ của Từ Tùng Nguyên đại nhân, xếp thứ ba trong nhà, mấy năm trước đến Thái Nguyên nhậm chức, sau đó không quay về Hàng Châu nữa, có điều nhắc tới Cố gia, lão gia nhà chúng tôi cũng biết, nên mới dặn dò thái thái giúp đỡ nhiều hơn, mấy ngày gần đây lão gia đã theo Tri phủ đại nhân lên cổng thành, trong nhà chỉ còn lại toàn nữ quyến, cũng chỉ có thể làm chút việc may vá thêu thùa này.”



“Thời gian gấp gáp, mong Đại tiểu thư không chê.”



Lang Hoa cười nói: “Đa tạ thái thái, xin gửi lời đến thái thái giúp ta, có cơ hội nhất định ta sẽ đến nhà bái kiến.”



Bà tử vội vàng đáp một tiếng, ánh mắt trầm xuống rồi cáo biệt rời đi, lễ phép hết sức chu đáo.
Lang Hoa cũng cảm thấy y phục của mình thấm đẫm mồ hôi lạnh.



Bây giờ nghĩ tới cảnh tượng vừa diễn ra, nàng vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ, tại sao nàng lại mơ thấy Bùi Khởi Đường chết chứ?



Chẳng lẽ là dự cảm sao?



Nàng phải đi Ngân Châu xem xem, ít nhất nơi đó cũng có thể có được tin tức của Diêm Châu.



“Tiêu ma ma, ngươi hãy bảo Tiêu Ấp chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ lên đường…”



Tiêu ma ma không khỏi kinh ngạc, đại tiểu thư trước giờ luôn rất bình tĩnh, thần sắc có chút hốt hoảng, dường như không thoát được ra khỏi cơn ác mộng, “Đại tiểu thư... Người thế nào rồi? Vừa rồi rốt cuộc người mơ thấy gì?”



Lang Hoa không biết phải nói thế nào với Tiêu ma ma, bên ngoài liền truyền tới tiếng của Tiêu Ấp.



Tiêu Ấp đứng ngoài cửa bẩm báo, “Đại tiểu thư, Hàn Tướng quân tới rồi... Hàn Tướng quân tới thành Thái Nguyên rồi.”



Vừa rồi là kinh hoảng, bây giờ nhưng lại là ngạc nhiên mừng rỡ.



“Huynh trưởng ở đâu?” Lang Hoa vừa nói vừa sửa soạn lại y phục, đi ra khỏi phòng.



Tiêu ấp nói: “Hàn Tướng quân lên thành lầu rồi... Còn có... ”



Lang Hoa mặc kệ những lời nói còn sót lại của Tiêu Ấp, lập tức chạy đi, vừa mới ra khỏi viện, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước tới.



Lang Hoa không khỏi ngẩn ra.



Là Lục Anh.



Lục Anh đã tới Thái Nguyên rồi.