Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 263 : Phẫn nộ sôi gan

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Tiêu Ấp muốn nói là, Lục Tam gia và thiếu gia của Mẫn gia đã tới Thái Nguyên rồi, nhưng Đại tiểu thư còn chưa chờ hắn nói gì, đã chạy ra ngoài.



Thế nên, Lang Hoa mới là bất ngờ không kịp đề phòng gặp Lục Anh như vậy.



Đột nhiên nhìn thấy Lục Anh, Lang Hoa vừa kinh ngạc vừa sửng sốt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, “Huynh... đến Thái Nguyên rồi.”



Lục Anh nhìn Lang Hoa, mắt nàng có chút đỏ lên, giống như là vừa mới khóc xong, giữa lông mày vẫn còn đọng lại vẻ lo lắng và lưỡng lự.



Sau khi nhìn thấy hắn, nàng có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền bình tĩnh lại.



“Trong nhà đều đã thu xếp xong rồi sao?” Lang Hoa vô thức nói, “Huynh nói chuyện ổn thỏa với Tiến sĩ ở thư viện rồi mới tới chứ?”



Nhiều năm phu thê như vậy, Lang Hoa theo thói quen đều suy nghĩ mọi chuyện cho Lục Anh.



Lục Văn Hiển chết rồi, theo lý mà nói Lục Anh nên ở nhà chịu tang ba năm, không nên tham gia kỳ thi Minh Kinh, lại càng không nên bôn tẩu khắp nơi, bây giờ hắn có thể tới Thái Nguyên, nhất định là đã có sự đồng ý của Tiến sĩ ở thư viện.



Từ xưa trung hiếu không thể lưỡng toàn, nếu như Lục Anh vì quốc gia mà bôn tẩu, tự nhiên người ngoài sẽ không thể lên án, một khi đã có danh tiếng như vậy, tương lai cho dù trong thời kỳ chịu tang bước chân vào chốn quan trường, cũng không bị kẻ khác nghi ngờ lễ nghĩa không chu toàn, cho nên, Lục Anh đến Thái Nguyên, đích xác là một sự lựa chọn tốt.



Nhưng Lục Anh lại không nghe lọt tai Lang Hoa đang nói cái gì.



Hắn chỉ ngắm nhìn vẻ mặt của Lang Hoa.



Lang Hoa là một nữ hài tử vừa biết tự kiềm chế lại chững chạc, cho dù gặp phải chuyện lớn, cũng sẽ bình tĩnh lẳng lặng giải quyết, trước giờ chưa từng để lộ sự ưu tư hiện rõ trên mặt như hiện tại.



Lục Anh không nhịn được mà suy đoán, vừa rồi Lang Hoa thương tâm vì kẻ nào, vì chuyện gì.



Trong lòng hắn bỗng nhiên có cảm giác chua xót không thể nói ra lời, mơ hồ cảm thấy sợ hãi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có kẻ nào đó đưa nàng rời xa hắn.



Hồi lâu, Lục Anh mới hoàn hồn lại.



Hắn nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt hơi tái nhợt. “Là Tiến sĩ đã tiến cử mấy người chúng ta tới giúp đỡ, ta đoán muội sẽ tới Thái Nguyên, ta cũng muốn tới thăm muội một chút.”




Có lẽ thân thế của Lang Hoa có bí mật không muốn ai biết, nhưng hắn tin chắc trước khi lâm chung, phụ thân đã không nói sự thật, chỉ cần Lang Hoa không phải do phụ thân và Hứa thị sinh ra, hắn sẽ kể hết sự thật cho Lang Hoa.



Đến lúc đó, Lang Hoa muốn xử trí ra sao, hắn đều sẽ ở bên cạnh nàng, bất kể nàng cảm thấy buồn lòng, hay thống khổ, hắn đều sẽ khiến Lang Hoa biết, hắn mãi mãi là chỗ dựa của nàng.



Như vậy, có lẽ Lang Hoa mới quyết định muốn gả cho hắn.



...



Lục Anh giải quyết xong mọi việc, trời đã tối rồi, toàn bộ thành Thái Nguyên bao phủ một bầu không khí căng thẳng. Hắn lững thững đi dạo trong thành Thái Nguyên, nhưng bất tri bất giác đã đến bên ngoài viện của Lang Hoa.



Cửa viện vẫn mở, người của Cố gia đang di chuyển rương hòm.



“Mọi người định đi đâu thế?”



Nghe thấy tiếng của Lục Anh, quản sự vội vàng quay đầu lại, “Lục tam gia đã tới, Đại tiểu thư của chúng ta chuẩn bị đi Ngân Châu, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường.”



Hắn vừa mới tới Thái Nguyên, Lang Hoa lại muốn đi Ngân Châu.



Lục Anh khẽ cau mày, đi vào trong viện.



Sân viện nho nhỏ bỗng nhiên bị chiếu sáng, một quả cầu lửa được đốt lên rọi ánh sáng vào tầm mắt mọi người, Lang Hoa đứng một bên cẩn thận xem xét, Tiêu Ấp quất một roi vào quả cầu lửa, đầu chiếc roi lập tức bị lửa đốt.



Lang Hoa đứng một bên rốt cuộc cũng giãn đôi lông mày, “Đây chính là đồ vật hắn tìm ra? Nó gọi là gì?”



Tiêu Ấp nói: “Nghe nói nó gọi là đá mỡ, một khi đã đốt thì rất khó bị dập tắt.”



Trên mặt Lang Hoa hiện lên nụ cười, “Vậy... trận đánh này hắn... thật sự có thể đánh thắng.” Luận về binh lực chắc chắn Bùi Khởi Đường không bằng Lý Thường Hiển, nhưng so về mưu trí hắn lại có phần giảo hoạt hơn.



Lang Hoa chăm chú nhìn quả cầu lửa, không hề phát hiện Lục Anh đang đứng cách đó không xa.