Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 264 : Thành gia lập nghiệp
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Lúc trước Lang Hoa rất khó chịu, bây giờ lại rất cao hứng.
Chính bởi vì quả cầu lửa đang cháy bùng bùng trước mắt này, toàn thân đều khoan khoái.
Thất sự là dễ dàng như vậy, chỉ một vật nhỏ cũng có thể khiến nàng vui mừng.
Lục Anh đứng trong góc, không nhúc nhích nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tới tận lúc lửa tàn, Lang Hoa chuẩn bị trở về phòng, mới nhìn thấy Lục Anh.
Lang Hoa rất kinh ngạc.
Lần này Lục Anh không giống trước đây, hình như có tâm sự nặng nề.
Lang Hoa mời Lục Anh vào phòng ngồi, Tiêu ma ma bưng một chén trà nóng tới.
Lục Anh nhấp một ngụm nước nóng, toàn thân mới như ấm áp lên, tiết trời không lạnh, thậm chí có chút nóng, nhưng vừa rồi hắn lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Lục Anh đặt ly trà xuống, khẽ mỉm cười nhìn về phía Lang Hoa, “Ta vừa mới tới Ngân Châu, nàng đã muốn đi, hình như muốn tránh mặt ta, sớm biết nàng không muốn nhìn thấy ta, ta đã không tới đây.”
Nàng đương nhiên không phải là không muốn gặp Lục Anh.
Lang Hoa nói: “Hôm nay muội đã chuẩn bị đi rồi, trước khi tới Thái Nguyên muội đã nói với huynh trưởng, chỉ cần huynh ấy tới, muội sẽ lập tức đến Ngân Châu, Ngân Châu và An Khánh... chỉ có mấy người Hồ tiên sinh ở đó, muội cũng không yên tâm...”
Lục Anh yên lặng nhìn Lang Hoa, hồi lâu ôn hòa cười, “Muội đến Ngân Châu cũng vì đồn bảo vệ?”
Thực ra hiện tại có một số việc cũng nên nói với Lục Anh.
Lang Hoa lắc đầu, “Không phải, muội tới Ngân Châu là để gặp phụ thân.”
...
Lý Thường Hiển đọc qua chiến thư một lượt không khỏi bật cười.
Đúng là chán sống rồi.
Đánh thắng một trận liền dương dương tự đắc gửi chiến thư tới, một tiểu tử nhãi nhép vắt mũi chưa sạch lại dám khiêu khích hắn ta, hắn ta đường đường là Hoàng đế Đại Hạ lại sợ tên tiểu tử như hắn sao.
Lý Thường Hiển nghiến răng nghiến lợi, “Bất luận thế nào, cũng phải lấy được Diêm Châu cho ta.” Chiếm được Diêm Châu, liền xông vào đất Tề. Năm lần bảy lượt gặp khó khăn ở Diêm Châu, bây giờ hắn ta cần một lần thắng trận để khích lệ lòng quân.
Ninh Lệnh bên cạnh không khỏi nhíu mày, “Bệ hạ, chúng ta có thể đi vòng qua Diêm Châu rồi tấn công Hoàn Châu và Khánh Châu, chiếm được những nơi này, Diêm Châu sẽ bị cô lập, đến lúc đó hạ gục vẫn còn kịp.”
Lý Thường Hiển ném chiến thư cho Ninh Lệnh, “Ý ngươi là, Trẫm đừng ứng chiến? Để Trẫm đầu hàng một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa sao?”
Quân Tề đã hạ chiến thư, hắn lại không ứng chiến, làm sao thống soái được mười hai ti giám quân.
Năm đó sở dĩ hắn có thể khiến cho người của mười hai ti giám quân theo hắn tấn công hoàng thành, kéo Bình Chiêu Hoàng đế từ ghế rồng xuống, chính là dựa vào một thân chiến công của hắn. Người Đại Hạ bọn họ từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, làm sao có thể sợ những tên nước Tề kia.
“Tên Bùi Khởi Đường kia quỷ kế đa đoan,” Ninh Lệnh nói, “Nếu cứ trì hoãn như vậy, sợ là chúng ta sẽ trúng kế của hắn.”
Lý Thường Hiển trợn mắt, “Nói năng bậy bạ, làm dao động lòng quân, Trẫm sẽ lấy máu ngươi tế cờ.”
Ninh Lệnh nhìn mặt Hoàng đế đầy vẻ hung tàn, trong lòng không khỏi run rẩy, không ngờ tới một Diêm Châu nhỏ bé đã khiến Hoàng đế đánh mất lý trí như thế.
Ninh Lệnh từ trong đại trướng đi ra, Tổ Nho đã chờ ở đó.
Ninh Lệnh lắc lắc đầu, là lúc nên cân nhắc lời Tổ Nho đã nói, giữ cho mình một đường lui rồi.