Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 267 : Một trận thành danh
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Bùi Khởi Đường mỉm cười không hề né tránh, cho tới khi mũi tên rơi xuống cách chân hắn không xa.
Trên tường thành rộ lên một tràng cười.
Hai quân giao chiến, bất luận là bên nào động thủ trước, đều là giữ thế thượng phong, người Tây Hạ bắn tên vào chủ tướng Đại Tề tất nhiên đáng sợ, nhưng thần tiễn của Tây Hạ cũng chịu một áp lực to lớn.
Bùi Khởi Đường nhìn cờ đung đưa trong gió, gió lớn như vậy, muốn bắn trúng hắn quả thực không dễ, người Tây Hạ chẳng qua chỉ là muốn làm giảm bớt oai phong của hắn thôi, loại chuyện này hắn đã sớm thấy thường xuyên, thực sự muốn để cho hắn phải né tránh, vậy phải dùng tới trăm thần tiễn, có lẽ hắn mới dùng tới lá chắn bên cạnh.
Bây giờ với trình độ này, hắn cũng lười động thân.
Chỉ là đứng đó, cũng có thể nhìn thấy người Tây Hạ phát điên.
Trong tiếng cười, Bùi Khởi Đường từ trên cao nhìn xuống, coi thường nhìn Lý Thường Hiển, cầm cung lên, nhằm đúng hướng Lý Thường Hiển.
Chung quanh lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Phó tướng của Lý Thường Hiển đã nắm lấy chuôi đao bên người, Lý Thường Hiển lại không thèm để ý, chiến cung của Đại Tề căn bản không thể so sánh với uy lực của Thần Tí Cung, Bùi Khởi Đường cho dù là kéo ba chiến cung đá, cũng không nắm chắc có thể bắn thương hắn.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi mũi tên này của Bùi Khởi Đường, lúc đang kéo căng chiến cung, tay Bùi Khởi Đường khẽ buông lỏng một chút, thần bí thu cung về, giống như là không cầm chắc mũi tên này nên hắn do dự vậy.
Người Tây Hạ chỉ vào tường thành cười lớn, nhưng mà bọn họ lại không phát hiện ra mũi tên kia đang phá không lao tới, bắn trúng cờ Tây Hạ đang giương cao, cột cờ nứt gãy, chữ “Hạ” lớn như vậy từ giữa không trung rơi xuống.
Giống như đánh gẫy sống lưng người Tây Hạ.
Ai có thể ngờ tới hắn ngắm vào Lý Thường Hiển, cuối cùng lại bắn vào cờ lớn.
Máu huyết toàn thân Lý Thường Hiển dồn thẳng vào tim, cả người hắn như muốn nổ tung.
“Công thành... ” Lý Thường Hiển lớn tiếng hạ lệnh.
Nhưng tiếng Lý Thường Hiển còn chưa dứt, người Tây Hạ đã nhìn thấy từng quả cầu lửa bùng lên trên tường thành, ngọn lửa bùng cháy trên không trung, sôi trào, bầu trời nhuộm một sắc đỏ.
Lý Thường Hiển tận mắt chứng kiến Tướng quân Đại Hạ xông lên phía trước bị Bùi Khởi Đường chém rơi xuống ngựa, trên trán nổi gân xanh, thám báo chạy lại bẩm báo, “Bệ hạ, không hay rồi, viện binh của người Tề tới rồi.”
Viện quân của người Tề, nhất định là binh mã của Hoài Nam Vương.
Ninh Lệnh tiến lên, “Bệ hạ, nhất định chính là những nhân mã tối qua đã tập kích trung quân đại doanh.”
Cứ như vậy đại quân tiến sâu vào Diêm Châu, hai bên lại bị đánh bọc sườn, trận này nhất định sẽ thua.
Đã mất ưu thế rồi.
Ninh Lệnh nói: “Bệ hạ, chúng ta tạm rút lui vào Lạc Thành trước, sau đó hãy tính toán tiếp, bệ hạ không thể có nửa điểm sơ suất được...”
Lý Thường Hiển nhìn những nhân mã khổ sở giẫy giụa trong lửa kia, những kẻ may mắn chạy trốn đều bị chết dưới đao của Bùi Khởi Đường, không thể đánh chiếm được thành Diêm Châu.
“Hậu quân đổi thành tiền quân... rút lui vào Lạc thành...” Thanh âm của Lý Thường Hiển có chút run rẩy, đang chuẩn bị nắm chắc dây cương rút lui, một mũi tên phá không phóng tới, cắm thẳng vào cánh tay của Lý Thường Hiển, Lý Thường Hiển kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa ngã khỏi ngựa.
Hộ vệ bên cạnh vây phía trước hắn, đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của Lý Thường Hiển, Lý Thường Hiển mở to hai mắt nhìn sang, thấy Bùi Khởi Đường ngồi trên lưng ngựa cầm chiến cung, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
...
Ngoài thành Ngân Châu căng thẳng phòng bị, trong thành ngược lại là cảnh tượng yên tĩnh, dường như chiến loạn không đốt tới đây.
Ngoại thành dựng lên từng chiếc lều vải, người mặc đồ lang trung mang thuốc đi phát cho bách tính.
Cố Thế Hoành đã tới thành được hai ngày, những điều nghe thấy khiến cho ông ta không khỏi kinh ngạc, thành Ngân Châu thực sự có bệnh dịch, nhưng sau khi triều đình vận chuyển thảo dược tới đây, bệnh dịch đã được khống chế rồi.
Nếu như không phải chính tai ông ta nghe các lang trung nói về những sự việc đã xảy ra, Cố Thế Hoành không thể tin được đây chính là do một tay Lang Hoa sắp đặt.
Người hầu của Cố gia cười nói: “Đại tiểu thư đến Thái Nguyên thiết lập đồn bảo vệ rồi, lúc chúng ta đi, Đại tiểu thư nói, đợi tới khi Thái Nguyên ổn định rồi, người sẽ đến Ngân Châu.”