Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 268 : Lòng đầy lo âu

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Người hầu của Cố gia vừa nói xong, cổng thành Ngân Châu từ từ mở ra, một đoàn binh mã áp tải xe ngựa đi vào thành.



“Hai xe phía trước là thảo dược,” Quan áp vận hô lên một tiếng, “Thảo dược từ Thái Nguyên đã được vận chuyển đến, kêu y công trong thành tới tiếp nhận.”



Từ Thái Nguyên tới.



Trong lòng Cố Thế Hoành lập tức trở nên hăng hái, lập tức tiến lên phía trước.



Binh sỹ áp tiêu mặt đầy gió bụi, hiển nhiên là đã đi một chặng đường rất xa.



Ngự sử phòng ngự của Ngân Châu dẫn người tới kiểm tra, nhìn thấy Cố Thế Hoành, cười rồi tiến lên hành lễ, “Cố Đại lão giao tới để hỏi thăm tin tức của Cố Đại tiểu thư à?”



Cố Thế Hoành còn chưa nói lời nào, quan áp vận đã lập tức nói: “Đây chính là Cố Đại lão gia? Cố Đại tiểu thư có nhờ ta gửi lời tới Đại lão gia, Diêm thành bên đó đánh giặc, người của đồn bảo vệ không đủ, nàng ấy đã mang thảo dược và lang trung tới đồn bảo vệ rồi.”



Cố Thế Hoành đầy vẻ kinh ngạc, không thể ngờ tới Lang Hoa sẽ đến Diêm Châu, “Con bé này, sao có thể... đến Diêm Châu, lỡ gặp phải binh lính Tây Hạ thì biết làm sao.”



Quan áp vận gật gật đầu, “Chúng ta cũng đã hỏi Cố Đại tiểu thư như vậy, nhưng Cố Đại tiểu thư nói... nhất định phải mang những thứ đó tới đồn bảo vệ, nếu không bọn họ cũng không cần phải từ Thái Nguyên qua đó.”



Con bé này.



Mắt Cố Thế Hoành nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.



Ổn định lại tâm trạng, Cố Thế Hoành kéo Từ Tùng Nguyên sang một bên, thấp giọng nói: “Trưởng Công chúa đã xuất phát từ An Khánh rồi, chúng ta đợi thêm nữa cũng vô ích, không bằng theo binh mã của Hoài Nam Vương tới phủ Tây Bình đi.”



Việc này cũng vừa vặn hợp ý của Từ Tùng Nguyên, Từ Tùng Nguyên nói: “Đệ cũng đang có ý đó.”



Đi theo binh mã của Hoài Nam Vương tới phủ Tây Bình, mặc dù có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ít nhất bọn họ cũng có đất dụng võ.



Từ Tùng Nguyên không ngờ tới Cố Thế Hoành lại có quyết định như vậy.
“Còn ai có thể cưỡi ngựa không?” Cửa đồn bảo vệ truyền tới một tiếng hét, “Ai còn có thể cầm đao cưỡi ngựa thì đi theo ta, đi cứu viện Bùi Tướng quân.”



Ánh mắt Lang Hoa không khỏi giật lên, máu toàn thân tựa như bị hút cạn vậy, nàng đứng lên đi ra ngoài, nhìn vị Tướng quân đang nói kia, “Ngươi nói muốn đi cứu viện ai?”



Tướng quân máu me đầy mặt, áo giáp trên người đã bị chém tả tơi, mặt hắn đầy vẻ nôn nóng, “Cứu viện Bùi Tướng quân.”



Lang Hoa hỏi, “Ngươi nói Bùi Khởi Đường?” Nàng theo bản năng hi vọng, người mà hắn nói tới không phải là Bùi Khởi Đường, là một Tướng quân họ Bùi khác.



Vị Tướng quân gật đầu một cái, “Bùi Tướng quân đã bị vây hãm một ngày rồi, viện binh của chúng ta bên này không tấn công qua được... bây giờ nhân thủ lại không đủ… Các ngươi băng bó cẩn thận cho những tướng sĩ vẫn còn có thể ra chiến trường trước đi, để bọn họ lập tức ra trận.”



Đúng là Bùi Khởi Đường.



Nghe thấy tin như vậy, trước ngực Lang Hoa như bị người ta dùng một vật nặng đè lên vậy, khiến nàng không thể thở nổi, hồi lâu nàng mới lấy lại tinh thần, không biết Tiêu ma ma đã đỡ nàng ngồi xuống một bên từ lúc nào.



Lang Hoa thấy khoé mắt cay cay, miệng mũi giống như bị người ta bịt chặt lấy, hô hấp cũng không thông.



Lang Hoa nhìn y công bên cạnh, “Phía trước chúng ta còn có đồn bảo vệ không?”



Y công gật gật đầu, “Có, ở Hồng Châu chúng ta vẫn còn một đồn bảo vệ, nhưng mà chiến sự bên kia căng thẳng hơn, sẽ gặp phải người Tây Hạ.”



“Chúng ta đi về bên đó,” Lang Hoa đứng lên dặn dò A Mạt, “Đưa hòm thuốc cho ta, ta phải đến Hồng Châu xem xem.”



Tiêu ma ma nhíu mày, “Đại tiểu thư, người điên rồi phải không? Không được, nô tỳ tuyệt đối không thể đồng ý.”



Trình Di đứng bên cạnh nghe thấy những lời này, cũng đứng lên, “Đại tiểu thư, người ở chỗ này đã rất nguy hiểm rồi, bây giờ Diêm Châu với Hồng Châu toàn là người Tây Hạ, Tam gia phái ta bảo vệ người, ở đây ta còn có thể nắm chắc được, đến Hồng Châu chúng ta thật sự chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.”



“Cố đại lão gia vẫn còn ở Ngân Châu chờ người, người không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.”