Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 271 : Nhớ thương đằng đẵng

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Phó tướng chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, ngay sau đó liền bị kéo xuống ngựa.



Hắn rốt cuộc hiểu ra tại sao những người Tây Hạ kia lại sợ đối mặt với Bùi Tướng quân, bởi vì ở trước mặt Bùi Tướng quân căn bản sẽ không có phần thắng.



Hắn tốt xấu gì cũng đi theo Hoài Nam vương vào sinh ra tử, không dễ dàng gì mới thành phó Tướng quân, nhưng lại bị Bùi Tướng quân xách tới xách lui như vậy, hơn nữa Bùi Tướng quân mới vừa mười sáu tuổi.



Đáng sợ nhất là, bị xách như vậy, trong lòng hắn ngược lại rất cao hứng, có thể đi theo một Tướng quân như vậy đánh giặc, là vinh hạnh của bọn hắn.



“Tướng quân, ý ngài là…”



Bùi Khởi Đường không đợi phó tướng nói xong thì tiếp tục nói: “Nàng thế nào rồi? Nhìn vẫn ổn chứ?”



Phó tướng nuốt lời mắc kẹt ở cổ họng xuống, “Ổn... Cố Đại tiểu thư rất ổn.” Kỳ quái, Bùi Tướng quân làm sao là có thể chắc chắn Cố Đại tiểu thư tới Hồng Châu chứ, trong thành Hồng Châu nhiều lang trung như vậy, chỉ nhìn vải băng trên cánh tay hắn, làm sao có thể phân biệt ra được.



“Tướng quân,” Phó tướng dè dặt giãy giụa một cái, “Ngài để ta để xuống đi, cẩn thận vết thương trên bụng…”



Lúc này Bùi Khởi Đường mới phục hồi lại tinh thần, buông lỏng tay.



Phó tướng thở phào nhẹ nhõm, đây nào có giống một người bị thương, mấy người Tây Hạ kia nhìn thấy máu trên người Bùi Tướng quân, liền chen chúc xông tới, cứ như như vậy thì có thể bắt sống Tướng quân, không ngờ là Tướng quân căn bản không thèm để ý chút nào, tiếp tục vung đao chinh chiến, chém liên tiếp ba tướng địch, quân Tây Hạ sợ hãi từng bước lui về phía sau.



Ánh mắt Bùi Khởi Đường nóng bỏng nhìn phó tướng, “Nàng có nói gì không?”



“Có... ” Phó tướng lập tức nói, “Cố Đại tiểu thư nói, Huyện thừa An Khánh Dã Lợi Nhung khuyên quân Tây Hạ đầu hàng, có không ít quân Tây Hạ theo Dã Lợi Nhung rồi, lòng quân Lạc Thành đại loạn, chúng ta có thể nhân cơ hội phá vòng vây.”



Thật sự là do nàng sắp đặt.



Lợi dụng thân phận người Tây Hạ của Dã Lợi Nhung để rêu rao, mặc dù không phải là ngang nhiên đối chiến thẳng với người Tây Hạ, nhưng loại sóng lớn âm thầm dâng dưới đáy này, vô hình trung cũng có thể tổn thương người khác như vậy.



“Còn hỏi thuộc hạ tình hình đồn bảo vệ bên phía Diêm Châu như thế nào... ”



Phó tướng lải nhải nói, Bùi Khởi Đường nhíu mày, thanh âm hơi dâng cao, “Nàng có hỏi ta không?”



Phó tướng ngẩn ra, ánh mắt Bùi Tướng quân giống như là một cây đao, dường như muốn băm hắn ra, hắn nào dám nói nửa chữ không, “Có hỏi... Cố Đại tiểu thư vừa thấy thuộc hạ, lập tức hỏi Tướng quân.”



Ánh mắt Bùi Khởi Đường trầm xuống, nếu là như vậy, vừa rồi lắm điều nói mấy cái kia làm cái gì.



Thấy sắc mặt Bùi Khởi Đường, phó tướng rùng mình, vội nói: “Cố Đại tiểu thư hỏi tình hình của Tướng quân, hiện tại ở chỗ nào, có bị thương lúc vây đánh hay không,” Nói rồi hắn dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, “Ta liền nói Tướng quân dốc sức chiến đấu với những người Tây Hạ kia như thế nào, cho dù thân mang trọng thương…”



Bùi Khởi Đường nói: “Ngươi nói ta bị thương rồi?”



Phó tướng gật gật đầu, hắn còn cố ý thổi phồng thương thế của Tướng quân thêm mấy phần, nếu không phải thời gian cấp bách, hắn còn có thể nói xuất sắc hơn.



Phó tướng nháy nháy mắt, không dám nói tiếp giành công, cẩn thận nói: “Cố... Cố Đại tiểu thư... còn đưa đồ cho Tướng quân đeo… nàng nói... nàng thân nữ nhi không giỏi vũ lực, đi tới nơi này sẽ trở thành gánh nặng, nên không theo thuộc hạ xuống đây, dặn dò thuộc hạ nhất định phải tìm được Tướng quân.”



Phó tướng tháo từ phía sau xuống một cái bao bố xinh xắn giao cho Bùi Khởi Đường.
Kẻ lâm trận vất bỏ vũ khí, tất cả đều miễn tội chết...



Nếu không thì sẽ bị coi là loạn thần tặc tử mà giết chết.



Sắc mặt Lý Thường Hiển tái xanh, một dòng máu nóng phun ra trong lòng, trên vai trúng tên cũng đau tê tâm liệt phế, hắn giơ tay ra lớn tiếng hô, “Vây giết người này, vây giết người này...”



Lý Thường Hiển vừa dứt lời, quân đội phía sau lập tức hướng lại gần Bùi Khởi Đường, cầm đầu là đại thủ lĩnh Tổ Nho.



“Vẫn là Tổ Nho của Trẫm...”



Nhưng mà chuyện khiến cho Lý Thường Hiển không tưởng được lại xảy ra rồi.



Tổ Nho ghìm ngựa lại, khom người hành lễ với Bùi Khởi Đường, “Tổ Nho nguyện ủng hộ lập Hoàng đế mới, cùng Tướng quân giết chết nghịch tặc Lý Thường Hiển.”



Tổ Nho cưỡi chiến mã, cầm vũ khí trong tay lại đứng về phía Bùi Khởi Đường, quân đội Tây Hạ lập tức hỗn loạn.



Lý Thường Hiển ngẩn người tại chỗ cũng không thể động. Hai người hắn tín nhiệm nhất, là Tổ Nho và Ninh Lệnh, nhưng Tổ Nho lại phản bội hắn như vậy, đứng về phe con tiện nhân Bình Chiêu Hoàng hậu kia, đứng chung một chỗ với người Tề. Máu nóng trong lòng Lý Thường Hiển trào lên yết hầu “phụt” một cái phun ra ngoài, hóa thành một màn sương máu.



Thấy tình hình như thế, bắt đầu có người ném vũ khí trong tay xuống chạy trốn bốn phía. Vốn là đội ngũ Tây Hạ khổng lồ, giống như đám kiến bị hoảng sợ loạn thành một đoàn, chỉ có số ít đội ngũ tinh nhuệ gào thét binh mã vây chung quanh Lý Thường Hiển.



Bùi Khởi Đường thúc ngựa tiến lên, kỵ binh gào lên tiến tới, cả vùng đất dường như đều rung động. Mưa tên bay dầy đặc về phía đại quân Tây Hạ, binh lính Tây Hạ chống cự căn bản không tránh được một trận mũi tên tua tủa này, người Tây Hạ ngã xuống đất đếm không xuể.



Giờ khắc này, quân đội Đại Tề dũng mãnh vô địch, đánh đâu thắng đó. Ninh Lệnh bảo vệ cho Lý Thường Hiển chỉ huy lui về phía sau, “Bảo vệ Bệ hạ, rút lui, mau rút lui khỏi nơi này...” Bọn chúng cũng không địch lại được sự tấn công không ngừng của Đại Tề.



Lý Thường Hiển giơ ngón tay ra chỉ về phía Bùi Khởi Đường, trợn mắt nhưng không nói ra được nửa câu.



“U u u” tiếng kèn lệnh vang lên, kỵ binh Đại Tề giống như tường đồng vách sắt quấn đầy gai nhọn, máu thịt người Tây Hạ văng tung tóe, bị dọa đến hồn phi phách tán lại không có lòng dạ nào mà chiến đấu, liều mạng bỏ chạy về phía trước.



Lý Thường Hiển bại rồi, lần bại này đủ để cho hắn bị kéo từ bảo tọa Hoàng đế cao cao kia xuống.



Những binh lính Tây Hạ ở lại ngoài thành Hồng Châu đều bỏ lại vũ khí, thúc thủ chịu trói.



Trên tường thành Hồng Châu truyền tới tiếng hô, “Bùi Tướng quân, Bùi Tướng quân, Bùi Tướng quân.”



Bùi Khởi Đường nhìn lên cổng thành, một bóng người nho nhỏ thò đầu ra từ sau tường thành, hắn không thấy rõ thần sắc trong mắt nàng, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười ở khoé miệng nàng, chân thành như vậy.



Cửa thành Hồng Châu thành từ từ mở ra, Lang Hoa xách váy chạy thẳng từ trên cổng thành xuống.



Cửa thành, Bùi Khởi Đường cưỡi ngựa chậm rãi chạy vào, trên chiến mã trắng như tuyết đầy vết máu, áo giáp trên người hắn cũng đã sớm nhuộm thành màu đỏ nhạt.



Thủ tướng Hồng Châu hành lễ với Bùi Khởi Đường, thế nhưng ánh mắt Bùi Khởi Đường chăm chăm nhìn Lang Hoa, nàng mặc màu trắng mộc mạc, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt lại lấp lánh rực rỡ như cũ.



Chính là nàng, ngày đêm sớm tối đều xuất hiện trong lòng hắn, là Cố Lang Hoa khiến cho hắn nhớ nhung.