Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 272 : Thời gian cô đơn

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Bùi Khởi Đường tung người xuống ngựa đi tới bên cạnh Lang Hoa.



Mấy bước đi này nhìn thì bình thường, nhưng bước đi gian khổ như vậy, trường đao bên hông còn nhỏ máu tươi, áo giáp tựa như đã dính vào trên người, không biết đã bao lâu chưa lấy xuống, Lang Hoa bỗng nhiên rất muốn tiến lên, tự tay cởi áo giáp xuống, sau đó giang hai cánh tay ôm hắn một cái, giống như là thói quen đã nhiều năm.



Giống như xa cách thật nhiều năm, cuối cùng nhìn thấy hắn, hình dáng của hắn vẫn như trong ký ức, chỉ là trên mặt có vết máu, ánh mắt có chút đỏ lên, đầu còn hơi rối, mặt mày vẫn còn có chút thần thái non nớt, nhưng nhiều thêm mấy phần long lanh và thẳng thắn, có điều vẫn là hắn vô cùng quen thuộc đó.



Bất kể qua bao nhiêu năm, bao nhiêu thời gian, ký ức phủ đầy nếp nhăn, nhưng hắn vẫn rõ ràng sáng ngời như vậy, ở ngay trong thế giới của nàng.



Sự ổn định ung dung của hắn, khí thế hào hùng của hắn, dường như tất cả giống như nước thủy triều tràn vào trong đầu nàng, khi nàng muốn cẩn thận tỉ mỉ lưu giữ lại những thứ này, bọn chúng lại biến mất bặt vô âm tín.



Lang Hoa tỉnh lại từ trong hoảng hốt, nàng vừa mới nhớ đến gì thế? Những thứ đó xuất hiện ở trong trí nhớ rồi đột nhiên biến mất, bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Có lẽ là bởi vì giấc mộng lúc trước, hôm nay thấy Bùi Khởi Đường yên ổn đứng ở chỗ này, rốt cuộc nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Bùi Khởi Đường quan sát Lang Hoa, tóc tùy tiện buộc túm sau lưng, đoạn đường này đã chịu không ít cực khổ, y phục trên người hình như rộng ra, có thể thấy nàng gầy đi không ít.



Bùi Khởi Đường mở miệng trước, “Có gặp Cố lão gia không?”



Lang Hoa lắc lắc đầu, “Ta chưa đi Ngân Châu, đến thẳng nơi này.”



Ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng lên, Lang Hoa chưa đi gặp Cố Thế Hoành, mà đã tới Hồng Châu, biết rõ không phải là vì tới gặp hắn, nhưng trong lòng vẫn là không nhịn được vui mừng.



“Bùi Tướng quân.” Dã Lợi Nhung vội vội vàng vàng chạy tới đón tiếp Bùi Khởi Đường, nhưng thấy một đám phó tướng đứng ở cửa thành nhìn Bùi Tướng quân nói chuyện với Cố Đại tiểu thư.



Dã Lợi Nhung nói: “Chúng ta có cần vào trong quân trướng không?” Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Bùi Tướng quân.



Vì Bình Chiêu Hoàng hậu, Dã Lợi Nhung cố ý học tiếng Tề, có điều mới vừa rồi Bùi Khởi Đường nói tiếng Tây Hạ lưu loát như vậy, khiến cho hắn không dám trình bày cái kém cỏi vụng về, dứt khoát dùng tiếng Tây Hạ nói chuyện với Bùi Khởi Đường.



Bùi Khởi Đường gật gật đầu, nhìn về phía Lang Hoa, “Chúng ta cùng đi.”
Bùi Khởi Đường không khỏi hít sâu một tiếng, dáng vẻ hình như rất đau.



Lang Hoa không khỏi ngẩng đầu lên, “Đau sao?”



“Đau.” Trong con ngươi sáng ngời kia của Bùi Khởi Đường tràn đầy đau đớn, đáng thương nhìn nàng.



Bùi Tướng quân vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, đến chỗ nàng lại thành con mèo bệnh.



Giọng nói của hắn trong trẻo dễ nghe, “Lang Hoa, nàng có thể chậm chút không?”



Lang Hoa biết rõ hắn có thể là cố làm ra vẻ, nhưng tay vẫn chậm lại, thấm ướt vải, bóc từng tí một ra.



Nhìn Lang Hoa rũ mi mắt xuống, khóe miệng Bùi Khởi Đường cong lên cười, “Nhìn thấy miếng vải trên cánh tay phó tướng ta biết ngay nàng tới Hồng Châu.”



Lang Hoa hơi tò mò, “Chẳng qua chỉ là vải cầm máu, có gì khác nhau?”



Bùi Khởi Đường nói: “Nàng còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên băng bó vết thương cho ta không? Tùy tiện quấn vết thương lại, lộn xộn bừa bãi, lúc ấy ta còn cho là... có thể sẽ chết ở điền trang Cố gia.”



Sao nàng lại không nhớ có lúc tệ hại như vậy nhỉ?



Bùi Khởi Đường nói: “Nàng theo Hồ tiên sinh học y thuật, băng bó mới chỉnh tề hơn, về sau nữa nàng ở trong đồn bảo vệ chữa trị cho không ít thương binh, thủ pháp thành thạo, có phương pháp của mình, nàng có thói quen sẽ chiết vải ở một góc, sau đó cột một cái nút, những cái này ta đều rõ ràng, nhìn thấy phó tướng dĩ nhiên biết đó là dấu hiệu của nàng.”



Cái này đến nàng cũng không chú ý tới, không ngờ Bùi Khởi Đường lại nhớ rõ ràng như vậy.



Lang Hoa đột nhiên cảm thấy hình như hiểu ra được cái gì.