Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 283 : Vương gia ngốc

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Cố Thế Hoành kinh ngạc nhìn Lang Hoa, hiển nhiên ở đây có chuyện gì đó mà ông ta không biết.



Lang Hoa nói: “Chúng ta vốn cho là dù triều đình phái người tới cũng chỉ là Bùi đại nhân... hơn nữa không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, bây giờ không kịp giải thích, chờ sau này con sẽ nói rõ với phụ thân.”



Cố Thế Hoành gật đầu, Lang Hoa vào nhà viết xong thư, đưa tới tay Cố Thế Hoành, Tiêu Ấp đã dắt ngựa tới.



“Để Ngô Đồng đi chung với người.”



Ngô Đồng thân thủ tốt, có cảnh giác, đi theo phụ thân nàng cũng sẽ an tâm.



Cố Thế Hoành nhìn Ngô Đồng thân thủ nhanh nhẹn không khỏi khen ngợi, cũng không biết con gái tìm được hộ vệ như vậy từ nơi nào, hài tử đã trưởng thành rồi, đáng tiếc ông ta bỏ lỡ nhiều năm như vậy, chỉ mong ông ta còn có thể đền bù trách nhiệm của một người cha.



...



Từ xa Bùi Khởi Đường đã thấy mấy người cưỡi ngựa chạy về phía bên này.



Bóng người dần dần rõ ràng, là Ninh Vương.



Ngựa của Ninh Vương chạy đầu tiên, theo sát hắn chính là mấy hộ vệ, Bùi Tư Thông và một người khác đi cuối cùng.



Ninh Vương thở dốc, đến cửa thành mới ghìm ngựa lại, sau đó nhảy xuống nói: “Đã thu thập xong rồi, theo Bổn vương đến phủ Tây Bình, đi gặp trưởng tỷ.”



Trong mắt Ninh Vương lộ ra vẻ thật thà phúc hậu.



Phụ vương từng nói, Ninh Vương rất lương thiện, có một lần nữ quan làm vỡ đồ phỉ thuý mà Tiên hoàng thích, run lẩy bẩy cho là sẽ phải chết, vẫn là Ninh Vương nhận chuyện này, từ đó về sau, các cung nhân đều rất thích Vương gia ngốc này.



Bùi Khởi Đường vội vàng tiến lên hành lễ, “Vương gia.”



“Ngươi là, Bùi Khởi Đường,” Ninh Vương tiến đỡ Bùi Khởi Đường dậy, mặt đầy vui mừng, “Bổn vương nghe nói ngươi đánh thắng trận, lấy ít thắng nhiều, ngươi trung thành báo quốc như vậy, chắc chắn Hoàng thượng sẽ khen thưởng ngươi.”



Lời này nghe rất bình thường, chỉ là Ninh Vương nói xong liền ngây ngốc đứng ở đó, một bộ không biết tiếp theo nên làm cái gì.




Quân dự bị không phải quân đội chính quy, ngày thường đều bị người ta xem thường, nếu như có chiến sự, bọn họ và cấm quân đều phải ra chiến trường như nhau, bây giờ Ninh Vương vừa nói như vậy, thương binh trong quân trướng đều thấy cảm động, có người đã bắt đầu thút thít.



Lời người bình thường không dám nói, hôm nay được một Vương gia ngốc nói ra.



Lang Hoa nghĩ tới kiếp trước bởi vì hủy bỏ đội quân dự bị gây ra mấy trận tranh đấu.



Cuối cùng là Thái hậu thắng.



Như vậy lần này là Thái hậu muốn mượn miệng Ninh Vương lôi kéo quân dự bị, hay là Ninh Vương vô tình đánh bừa mà trúng?



Lang Hoa nhìn nhìn y công, y công lập tức đưa sổ sách trong tay cho Ninh Vương, “Đây là sổ sách dược liệu đồn bảo vệ dùng, mời Ninh Vương xem qua.”



Ninh Vương lập tức khoát tay, “Ta... ta xem cái này không hiểu,” Nói rồi nhìn về phía Lang Hoa, “Cái này... cứ để cho Cố Đại tiểu thư xem đi, nàng ấy hiểu biết dược liệu.”



Mã Ngọc Thành khóc không ra nước mắt, Ninh Vương thật đúng là cái gì cũng không hiểu.



Sổ sách này tất nhiên là Cố Đại tiểu thư làm xong trình lên.



Ai lại đưa sổ sách cho người làm sổ sách xem.



Có lý nào lại như thế.



“Cố Đại tiểu thư, ngươi gặp trưởng tỷ của ta chưa?” Ninh Vương cười nói, “Mọi người lập công lớn, trưởng tỷ ta gặp mọi người nhất định cao hứng, mọi người cũng theo ta đến phủ Tây Bình đi!”



Lang Hoa cúi đầu đáp một tiếng, Ninh Vương lại tới nắm lấy tay Lang Hoa.



Bùi Khởi Đường không khỏi nhíu mày, thấy Lang Hoa nhẹ nhàng tránh đi mới thở phào nhẹ nhõm, phân phó phó tướng, “Chuẩn bị ngựa, chúng ta đi theo Vương gia cùng đến phủ Tây Bình.”



Ninh Vương toét miệng cười sung sướng.