Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 284 : Thái hậu nắm quyền

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Một chiếc xe ngựa đỉnh xanh xuất hiện ở trước mặt Lang Hoa.



Ninh Vương ngồi trên lưng ngựa cười nhìn xuống, “Lên xe, lên xe, chúng ta đi thôi.” Trên mặt lại là vẻ mặt vui sướng như đứa trẻ.



Bùi Tiền không khỏi cảm thấy ấm ức, đây chính là xe ngựa hắn chạy khắp bốn phương tám hướng, không dễ dàng gì mới tìm được, chính là muốn cho Cố Đại tiểu thư dùng, kết quả bị Ninh Vương nói ra trước, thật giống như xe ngựa này là bởi vì Ninh Vương mới chuẩn bị cho Cố Đại tiểu thư vậy.



Bùi Tiền sờ túi tiền của mình, lần này thật sự là buôn bán lỗ vốn rồi, nghĩ tới đây nhìn công tử một cái, sắc mặt công tử vẫn như thường.



Cũng may công tử không phải là một người hẹp hòi, nếu như đổi thành hắn chắc sẽ tức chết mất.



Một cơ hội tốt để biểu hiện lại bị cắt ngang cướp đi như vậy, trong lòng ưu sầu biết bao nhiêu.



...



Xe ngựa dừng lại ở cửa Hoàng cung Tây Hạ, Tiêu ma ma vén rèm xe lên liền thấy khuôn mặt tươi cười của Ninh Vương.



“Tịnh muội muội...” Ninh Vương phát hiện mình nói sai, lập tức chữa lại, trên mặt cũng đỏ bừng, “Cố Đại tiểu thư, ta đỡ ngươi xuống!”



Sắc mặt người hầu hạ bên cạnh Ninh Vương không khỏi biến đổi nhìn Lang Hoa một cái.



Tiêu ma ma cũng không khỏi ngẩn ra, nhìn dáng vẻ Ninh Vương, giống như là rất quen thuộc với Đại tiểu thư.



“Không dám làm phiền Vương gia.” Lang Hoa cúi đầu, nhẹ nhàng đạp lên ghế thấp đi xuống.



Cung nhân tiến lên nghênh đón.



Hoàng cung của Tây Hạ là dựa theo hình dáng hoàng cung của Đại Tề mà xây dựng, chẳng qua là không bằng một nửa Đại Tề, Lý Thường Hiển ngồi ở trong hoàng cung thế này còn được voi đòi tiên, muốn ôm Đại Tề vào trong ngực hắn.



Hôm nay cuối cùng tự nếm mùi đau khổ.



Kiếp trước, Đông Bình Trưởng Công chúa chết ở Tây Hạ, mà nay vật đổi sao dời, đến phiên Lý Thường Hiển.




Nàng sẽ thủ ở chỗ này, phòng thủ Đại Hạ của nàng, phòng thủ Đại Tề.



Đông Bình nhìn về phía Bùi Khởi Đường trong đại điện, một Tướng quân trẻ tuổi, khắc mấy chục vạn địch, bắt sống Lý Thường Hiển, đây chính là một phần công trận to lớn, cho dù không dương dương tự đắc, cũng sẽ phấn chấn hơn.



Nhưng mà hắn lại vô cùng chững chạc điềm tĩnh, giống như vũ khí đã quay về vỏ, khiến cho người ta không thấy được một chút mũi nhọn nào.



Điểm này mới là đáng sợ nhất.



Đông Bình cẩn thận đánh giá Bùi Khởi Đường, không biết vì sao, Bùi Khởi Đường khiến cho nàng có một cảm giác quen thuộc, giống như là một tia chớp, thoáng một cái đã qua trong lòng nàng, nàng lại không thể bắt được.



Hồi lâu Đông Bình mới đứng lên, nhìn về phía Ninh Vương, “Chúng ta vào trong điện nói chuyện.”



Đợi đến khi phụ tử Bùi gia ra khỏi đại điện, Mã Ngọc Thành lập tức tiến lên, “Thái hậu nương nương nhớ Trưởng Công chúa, kêu vi thần mang theo ít đồ tới, dặn vi thần tự tay giao cho Trưởng Công chúa.”



Đây là ý muốn lúc không có ai nói chuyện với nàng.



Đông Bình gật đầu một cái, dẫn Mã Ngọc Thành tới bên điện nói chuyện.



Đến khi tất cả cung nhân đã đi ra ngoài, Mã Ngọc Thành mới tiến lên, “Thái hậu nương nương nói, hai nước đã hoà đàm, tân Hoàng của Đại Hạ cũng đã lên ngôi, Trưởng Công chúa mới vừa nắm quyền hành, chính là thời điểm lập uy, nếu như cần thì hãy viết thư cho Hoài Nam vương, Thái hậu nương nương đã khuyên Hoàng thượng, tạm thời lưu lại ba vạn viện quân ở biên phòng Tây Bắc.”



Trong lòng Đông Bình không khỏi ấm áp, mẫu thân lo lắng cho nàng mới sắp xếp như vậy.



Mã Ngọc Thành mím mím môi, “Thái hậu còn nói, dẫu sao... tiểu Hoàng đế Đại Hạ không phải do người sinh ra... không bằng hai nước lại thông gia kết thân thêm, mặc dù Hoàng thượng không có Công chúa trưởng thành, người có thể tuyển ra một vị tiểu thư từ hoàng tộc Đại Tề hoặc là gia đình quyền quý, một là có thể giúp người xử lý công việc trong cung, hai là đến khi tiểu Hoàng đế trưởng thành, liền có thể sớm sinh hạ hoàng tự.”



Đông Bình hơi khép ánh mắt lại.



Câu nói sau cùng mới là trọng yếu nhất đi! Sớm ngày sinh hạ hoàng tự, cứ như vậy nếu như con vợ lẽ kia không nghe lời, nàng liền có thể tay nắm Hoàng tôn đoạt lại quyền hành.



Đông Bình lãnh đạm nói: “Có phải mẫu hậu đã chọn được người rồi không?