Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 300 : Vương phi chán ghét
Ngày đăng: 11:03 30/04/20
Đông Bình nhìn Tôn Chương đứng ở cách đó không xa, hồi lâu mới nói: “Ngươi xuất thân thế nào?”
Tôn Chương không nghĩ tới Đông Bình Trưởng Công chúa lại đột nhiên hỏi tới cái này.
“Thần là người của Tôn gia Toại Ninh Hầu, Toại Châu.”
Đông Bình nhàn nhạt nói: “Là nhánh bên?”
Tôn Chương chảy đầy mồ hôi lạnh: “Không phải, là con em chi chính, tổ tiên thần là huynh đệ ruột thịt với tổ tiên của Toại Ninh Hầu, chúng thần là cùng một thái tổ...”
Bất kể là Hoàng thân hay là quyền quý bản lĩnh lớn nhất chính là tính tổ tiên.
Đông Bình phất phất tay: “Ngươi có bản lĩnh gì, có thể nhậm chức trưởng sử ở phủ Ninh Vương?”
Tôn Chương bị hỏi đến ngây ngẩn.
Đông Bình như đã sớm biết sẽ là kết quả như vậy, khẽ cười một tiếng: “Tại sao hộ vệ phủ Ninh Vương lại đi theo dõi những người Hồi Cốt kia? Các ngươi đã sớm biết Thường Hạo chuẩn bị trốn khỏi Đại Hạ, các ngươi ở đó là chuẩn bị giúp hắn một tay sao?”
Sắc mặt Tôn Chương trở nên tái nhợt.
Đông Bình đứng lên, ánh mắt híp vào lộ ra uy thế bức người, “Các ngươi là người của Thái tử, hay là ai phái tới? Đi tới Đại Hạ là để giám sát Ninh Vương, thuận tiện giúp đỡ Lý Thường Hiển?”
“Thần không dám,” Tôn Chương vội nói, “Thần... đối với...”
“Ngươi muốn nói, ngươi thân là trưởng sử vương phủ nhưng đối với chuyện này lại không biết gì cả, là do hộ vệ ngươi đưa tới tự ý hành động, mười mấy hộ vệ không thấy đâu nữa, ngươi cũng không phát hiện ra, cho đến lúc Ai gia phái người bắt được bọn chúng đúng không?”
Mồ hôi lạnh của Tôn Chương ròng ròng chảy xuống.
Hắn đã không có cách nào giải thích.
“Dựa vào một điểm này, Ai gia đã có thể ném ngươi vào đại lao, ngươi vĩnh viễn đừng mong quay lại đất Tề,” Đông Bình nói rồi hếch cằm lên, “Ai gia sẽ viết phong thư cho Hoàng thượng, thuộc hạ của Ninh Vương làm việc không thích đáng, Ai gia trừng phạt giúp hắn rồi.”
Ninh Vương nhìn Đông Bình Trưởng Công chúa, “Trưởng tỷ, A Nguyễn làm sai chỗ nào sao? Ta thay nàng ấy nhận lỗi với tỷ, tỷ đừng trách tội nàng ấy, đều là ta không tốt, là ta làm không tốt...”
“Có quan hệ gì với đệ chứ,” Đông Bình Trưởng Công chúa nắm tay Ninh Vương, “Đừng chuyện gì cũng ôm vào người, mỗi một người đều phải gánh vác trách nhiệm của bản thân người đó.”
Tính nết của một người sẽ không thay đổi, Ninh Vương phi thích lộng quyền như vậy, có lẽ năm đó nàng ta đồng ý gả đến phủ Ninh Vương cũng là nhìn trúng quyền lợi.
Phía trên có Mẫu hậu, trong nhà có thê tử như vậy, Đông Bình Trưởng Công chúa rất thương xót cho Ninh Vương.
Nàng không phải là không đồng ý tranh quyền với Thái tử, nhưng là dùng loại thủ đoạn tiểu nhân này, nàng rất coi thường, nếu như năm đó Huệ Vương hoặc Khánh Vương còn sống, dù là ai đến tìm nàng muốn mượn binh mã, muốn được ủng hộ, nàng cũng sẽ cân nhắc.
Ninh Vương chỉ là một đứa trẻ.
Ninh Vương phi muốn làm gì thì làm như vậy rất có thể sẽ gây ra phiền toái.
Nghĩ đến nhân thủ ở phủ Ninh Vương, nàng liền không yên lòng, nàng hẳn nên thừa dịp còn sớm cắt đứt ảo vọng của Vương phi, để cho nàng ta chịu giáo huấn.
Còn có Thái tử.
Đông Bình vừa nghĩ đã thấy chán ghét, không biết những năm này Thái tử và Lý Thường Hiển đã làm những gì.
Đông Bình cười với Ninh Vương, “Đệ nghỉ ngơi đi, chờ trưởng tỷ làm xong chuyện lại đến chơi với đệ.”
“Trưởng tỷ,” Ninh Vương dè dặt kéo ống tay áo Đông Bình, “Tỷ đừng tức giận được không? Dáng vẻ tức giận của tỷ rất giống Mẫu hậu, ta không muốn tỷ biến thành bộ dạng của Mẫu hậu đâu.”
Vẻ yếu ớt của Ninh Vương, khiến cho Đông Bình không khỏi nghĩ đến bóng lưng yếu ớt của Cố Lang Hoa, nàng thích đứa bé kia, là bởi vì con bé sống tùy ý, cho tới bây giờ sẽ không che giấu con bé muốn làm gì, sống rất kiên cường khí phách.
“Đệ đệ, trưởng tỷ là tỷ tỷ của đệ, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Nhưng nàng cũng có tính cách của nàng, thứ nàng không thích, không cần phải che giấu, hôm nay nàng xé chuyện này ra, tránh cho những tên tiểu nhân này giở âm mưu quỷ kế gì sau lưng.
Đông Bình phân phó cung nhân: “Đi nói với Mã Ngọc Thành và Từ Tùng Nguyên một tiếng, ngày mai Ai gia tự mình thẩm tra xử lý chuyện tối nay.”