Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 303 : Tranh thủ

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Ánh mắt Lang Hoa trong veo, mặt đầy vẻ nhã nhặn lịch sự, "Nếu Trưởng Công chúa hỏi ý dân nữ, thì đương nhiên dân nữ không đồng ý, dân nữ không phải dòng họ hoàng thân, cũng không có vinh dự này."



"Giống như Lý phi vậy, trong bụng mang thai đứa trẻ, liền phải gánh vác trách nhiệm vương triều Lý Thường Hiển, vì gia sản tổ tông nhất định phải làm vật hi sinh. Trưởng Công chúa biết rõ gả đến Tây Hạ không phải chuyện tốt, nhưng có thể vì kiêu ngạo và trách nhiệm của Hoàng tộc mà đáp ứng Tiên hoàng, cũng bởi vì như vậy, mới có giang sơn Tề thị, an bình của Tây Hạ, hai triều Bình Chiêu chưa từng gióng trống khua chiêng cử binh đến Đại Tề, phần nhiều là bị khí phách hoàng tộc Tề thị làm khiếp sợ."



"Cho nên dù Tiên hoàng mượn việc này đoạt lại thành trì rơi vào trong tay Tây Hạ, người Tây Hạ cũng không dám vô lễ với Trưởng Công chúa. Hoàng đế Tây Hạ nguyện ý cưới, nếu hoàng tộc Đại Tề không có ai dám gả, thì việc hòa thân nên bỏ đi thì hơn."



Hai mắt Đông Bình không khỏi sáng lên, "Nói vậy là ngươi không ủng hộ hòa thân."



Lang Hoa nói: "Hai nước giao hảo, không nhất định phải dùng hòa thân để giải quyết, nhưng nếu Đại Tề đã nói ra, thì nên lấy ra thành ý..."



Không có lý nào lại đi dùng hòa thân đạt được mục đích, hơn nữa lại phải hy sinh người không liên quan, Thái hậu đúng là hồ đồ.



Đông Bình nâng chung trà lên nhấp một ngụm, "Ngươi là đang nói thay Mẫn Giang Thần sao?"



Khóe miệng Lang Hoa khẽ nhếch lên, "Dân nữ với A Thần là tình tỷ muội, từ nhỏ tỷ ấy đã thích đọc sách, viết chữ, làm người nhàn rỗi yên tĩnh, nhu thuận ôn cung, chưa bao giờ nói chuyện bên ngoài, tương lai nếu ai có thể lấy được tỷ ấy nhất định phu thê hoà thuận, gia trạch yên bình."



Một đại gia khuê tú như vậy, gả cho người ta nhất định có thể giúp phu quân xử lý việc bên trong nhà, hiếu kính cha mẹ chồng. Nhưng không gánh vác được trách nhiệm hòa thân nặng nề, tất cả ưu điểm của nàng ở trong cung đình đều sẽ trở thành khuyết điểm trí mạng.



Vừa không thể trở thành sự trợ giúp cho Đông Bình Trưởng Công chúa, vừa không có thân phận tôn quý, thiếu nhạy cảm và phán đoán đối với chính cục, sau khi hoà thân sợ rằng phiền toái mang tới còn nhiều hơn lợi ích.



Không biết là ai đổ dầu vào lửa hy vọng Đông Bình chọn trúng A Thần, hiển nhiên A Thần giống như hộ vệ phủ Ninh Vương vậy, cũng là một con cờ trong tay người khác.



Đông Bình Trưởng Công chúa thông minh như vậy, bên Ninh Vương xảy ra chuyện, bà ta sẽ biết rõ ràng, nói ra những lời đó, chẳng qua chỉ là muốn nghe cách nhìn của nàng mà thôi.



Lời nói xong, trên mặt Đông Bình lại có nụ cười thản nhiên, nàng nhìn Lang Hoa, "Nếu như ngươi sinh ra ở Đại Hạ thì tốt, sau này chúng ta liền có thể làm bạn, ta thật sự không nỡ để ngươi đi."



Lang Hoa đưa túi thơm trong tay cho Đông Bình Trưởng Công chúa: "Dân nữ và Đồng Công chúa cùng nhau làm, bên trong bỏ ít hoa lài, bách tử nhân, viễn chí để an thần, Trưởng Công chúa đặt ở đầu giường có thể giúp ngủ ngon."



"Sau khi mở cửa giao dịch, hai nước có thể qua lại mua bán, nói không chừng ngày nào đó dân nữ sẽ tới thăm Trưởng Công chúa."




Thật ra thì ngược lại, nàng nhìn trúng chính là phần kiêu ngạo bẩm sinh trên người Lang Hoa kia, nếu Lang Hoa nguyện ý ở lại Đại Hạ, mang tới cho Đại Hạ đâu chỉ là sự yên bình.



Đáng tiếc, đứa bé kia không muốn.



Cũng không biết tương lai Lang Hoa sẽ chọn một người như thế nào làm chồng.



Đông Bình nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Lý Mặc: "Nếu đã như vậy, không tìm được người con thích, thì phải chọn một người thích hợp hòa thân với Đại Hạ."



Trong mắt Lý Mặc thoáng mơ hồ, người kia sẽ là ai chứ? Có lẽ hắn thích, có lẽ hắn không thích, nhưng cũng không có quan hệ.



"Mẫu hậu, nhi thần biết rồi."



Đông Bình gật đầu một cái, "Đường sau này còn dài, con là vua của một nước, chuyện phải học còn rất nhiều."



...



Bên ngoài cửa cung, Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa đi ra, mặt mũi ung dung bình thản, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, trên mặt lộ ra nụ cười.



Bùi Khởi Đường thở phào nhẹ nhõm, hắn biết nhất định nàng sẽ xử lý tốt, nhưng hắn không nhịn được mà lo lắng, có lẽ đây chính là kìm lòng không đặng mà người khác nói.



Nếu như nàng đồng ý gả cho hắn, có phải bây giờ hắn có thể đường hoàng mà đi tới rồi không.



Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi có chút mất mát.



Phùng sư thúc nhô cái đầu to ra, "Tiểu cô nương này có gì đẹp đâu, ta không hiểu..."



Bùi Khởi Đường không để ý tới ông ta, xoay người nói: "Về nhà thôi."