Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 302 : Hy vọng lật án

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Trước mắt Đông Bình hiện ra hình dáng Thái tử, nàng sớm đã rời khỏi Đại Tề, chưa gặp Thái tử được mấy lần, nhưng ở trong đầu nàng, Thái tử chính là một tên tiểu nhân gian tà ngu xuẩn đầy tính toán, người như vậy nhưng lại là người kế vị tương lai của Đại Tề.



Lúc Thường Hạo nói chuyện, trong đại lao tĩnh lặng không tiếng động, mỗi người tựa như đều đang đếm tiếng tim mình đập.



Bởi vì bọn họ nghe được Thái tử hãm hại thúc thúc của mình như thế nào.



Mã Ngọc Thành vô cùng hối hận, sớm biết đến Tây Hạ sẽ gặp chuyện như vậy, cho dù cắt đứt chân mình hắn cũng sẽ tuyệt đối không nhận chuyện xui xẻo này.



Sau khi trở về, hắn phải nói thế nào với Thái hậu đây?



Thái hậu nghe xong sẽ biến thành bộ dạng gì.



Mẫu tử liên tâm, cháu trai xấu xa hại chết con trai của bà ta, bà ta không thể nào không trả thù, Hoàng thượng sẽ như thế nào? Bao che? Hay là để cho người tra lại từ đầu án Khánh Vương.



Mã Ngọc Thành suy nghĩ nhìn về phía mọi người xung quanh.



Bùi Tướng quân trẻ tuổi nhất ngược lại lão luyện thành thục nhất, mặt mày giãn ra, nhìn giống như ngày thường, Bùi Tư Thông đại nhân hơi có chút xúc động, trong mắt Từ Tùng Nguyên có cả kinh ngạc và tức giận.



Chuyện gì thế này chứ.



Mã Ngọc Thành rất muốn đi khỏi nơi này, chỉ muốn lập đại công thôi mà sao khó thế, không ngờ lại bị cuốn vào vụ án khó làm rõ nhất này.



Khó giải quyết nhất chính là, vụ án này do Đông Bình Trưởng Công chúa thẩm tra ra, ở đây ngoài người Tề còn có người Tây Hạ, vụ án này phải lấy cách thức trao đổi quốc thư hai nước, đến lúc đó nhất định sẽ ồn ào đến cả khắp Đại Tề đều biết, lỡ Hoàng thượng không kiềm chế được, thì bọn họ sẽ rất thê thảm, nhất định sẽ trách cứ bọn họ làm việc không ra sao.



Thường Hạo nói: "Chúng ta bắt chước nét chữ của Khánh Vương và Thái hậu, mật báo những thư từ kia cho Hoàng đế Đại Tề, Hoàng đế hẳn là đã gặp người đưa tin rồi."



Thường Hạo nói xong, Cấm vệ Tây Hạ xách một người tiến lên.
Tại sao ông ta lại cảm thấy không thoải mái, bởi vì ánh mắt quật cường kia, cặp mắt trong suốt kia, vô cùng giống A Tĩnh.



Cho nên Ninh Vương mới nhận nhầm Cố Lang Hoa thành A Tĩnh, ông ta bỗng nhiên rất muốn đi viếng thăm Cố Thế Hoành, đi nhìn kỹ hình dáng Lang Hoa một chút.



Chỉ cần suy nghĩ như vậy, trong lòng ông ta lại nóng như nửa đốt, khổ sở không nói ra được.



...



Đông Bình trở lại trong cung, Lang Hoa đang cùng Lý Đồng thêu thùa may vá, hai người cười cười nói với nhau, vô cùng vui vẻ.



Hai người nhìn thấy Đông Bình Trưởng Công chúa lập tức tiến lên hành lễ.



Đông Bình nhìn về phía Lý Đồng, "Đồng Nhi đi xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Lang Hoa."



Lý Đồng gật gật đầu, ngoan ngoãn lui xuống.



Đông Bình nâng chén trà lên uống, "Đã thu dọn xong chưa?"



Lang Hoa cười nói: "Đồ không nhiều, lúc nào cũng có thể lên đường ạ, lúc rời khỏi Đại Tề vẫn còn là mùa xuân, nháy mắt đã đến mùa thu rồi."



Đông Bình thở dài: "Đúng vậy, cuộc sống này trôi qua thật nhanh, sang năm ngươi đã tròn mười hai tuổi rồi." Nói tới đây nàng nhìn về phía Lang Hoa, "Ta vẫn luôn không hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Đại Tề, Đại Hạ lại lần nữa hòa thân, ai tới sẽ thích hợp nhất?"



Ánh mắt Đông Bình nóng rực, Lang Hoa lại bình thản: "Đó là chuyện của hoàng tộc Đại Tề và hoàng tộc Đại Hạ, làm sao dân nữ có thể xen vào được."



Nghe xong, ánh mắt Đông Bình trầm xuống: "Tại sao lại là chuyện hoàng tộc? Nếu như ta muốn giữ ngươi lại thì sao?"