Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 324 : Hậu quả

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Lang Hoa đợi tới khi Mẫn Giang Thần ngủ rồi mới đi ra khỏi phòng, đến phòng của Cố lão thái thái.



Cố Thế Hoành đang nói chuyện Tây Hạ với Cố lão thái thái, nhìn thấy Lang Hoa, Cố lão thái thái ngẩng đầu lên: "A Thần thế nào rồi?"



"Ngủ rồi ạ," Lang Hoa nói, "Con đã bảo người đi gửi thư cho Mẫn phu nhân, hôm nay để A Thần ở lại đây."



Cố lão thái thái gật gật đầu: "Cũng khó cho con bé, ta nghe tin cũng không biết làm thế nào mới được, còn đang tính đợi các con về có thể đi cầu xin Thái hậu không."



Chỗ Thái hậu có lẽ sắp nhận được tin rồi chứ!



Kinh thành sẽ nhanh chóng bùng nổ thôi.



"A Thần không thể gả tới Tây Hạ, đứa trẻ tốt như vậy, lại không phải hoàng thất tông thân, dựa vào cái gì phải đi hoà thân. Hoàng gia ngày càng không ra sao, cha không ra cha, con không ra con, mỗi ngày đều là tranh giành quyền lực, mãi mãi không có lúc nào dừng lại."



Lang Hoa nhìn Cố Thế Hoành một cái, có phải phụ thân đã nói cho tổ mẫu việc của Bùi Khởi Đường rồi không.



Lang Hoa lên giường dựa vào lòng của Cố lão thái thái.



Cố lão thái thái nói: "Tương lai phải tìm cho Lang Hoa chúng ta một đứa trẻ đáng tin cậy, không cần thông minh lắm, cũng không cần phải có công danh thật lớn, nhưng phải yêu thương Lang Hoa chúng ta, để Lang Hoa chúng ta sống những ngày tháng vui vui vẻ vẻ, đời người ngắn ngủi, chỉ mấy chục năm, không thể làm khổ bản thân, không thì thoáng qua người đã già rồi."



Tổ mẫu nói rất đúng.



Nhưng có vài việc, chỉ cần ngươi một khi lựa chọn, thì không có quyền từ bỏ giữa đường, giống như phụ thân dù không bị Khánh Vương gia liên luỵ, nhưng cuối cùng vẫn là muốn làm xong chuyện của Tây Hạ.



Lang Hoa cười nói: "Tổ mẫu, con không lấy chồng ở lại bên cạnh người."



"Vậy làm sao được," Cố lão thái thái nói, "Ta còn đang đợi ôm chắt ngoại nữa đó."



Lang Hoa chỉ cười không nói, trong lòng tổ mẫu, nàng mãi mãi đều là người tốt nhất.



Cố lão thái thái lại nhìn ra sự bất thường trong nụ cười của Lang Hoa, "Nói đi, chắc chắn cha con các người có việc giấu ta, các ngươi đang nghĩ những gì?"



Lang Hoa nói: "Cũng không có gì, con chỉ là hơi lo lắng về Thẩm Xương Cát, suy cho cùng Thẩm Xương Cát từng quản lý Hoàng Thành Ti, biết Sát tử của tiền triều, cũng biết cách Cố gia chúng ta có thể dùng, lỡ hắn nói gì, khiến Hoàng thượng hoài nghi, Hoàng thượng bảo hắn đi điều tra Cố gia... Vậy việc của phụ thân có thể không che giấu được nữa."



Thẩm Xương Cát mãi mãi đều là nhân tố không xác định.



Thẩm gia và Cố gia dây dưa quá nhiều, cứ bị Thẩm Xương Cát tiếp tục quấn lấy như vậy không phải việc tốt.



Cố lão thái thái nói: "Hoàng thượng đã tống hắn vào đại lao của Hoàng Thành Ti, còn có thể tin lời hắn nói sao?"



"Cái này rất khó nói." Hoàng thượng luôn luôn là người rất đa nghi.



Khi Tây Hạ và Đại Tề đánh trận, Hoàng thượng có thể dùng người của Thái hậu, nhưng đánh thắng trận rồi, mọi người lại muốn tính toán cho mình.



May mà Bùi Khởi Đường ở chỗ Hoàng thượng, lỡ nghe được thông tin gì có thể giúp che đậy, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, phải nghĩ cách giải quyết Thẩm Xương Cát mới được.



...



Thẩm Xương Cát sợ bị người ta cắt lời, liền nói một mạch: "Hoàng thượng người nghĩ xem, Cố Thế Hoành ở Tây Hạ nhiều năm như thế, lẽ nào chỉ đơn giản là đưa tin cho Đông Bình Trưởng Công chúa thôi sao? Trong tay Cố Thế Hoành có Sát tử tiền triều để lại, chính nhờ có họ Cố Thế Hoành mới có thể làm thành những việc này."




Vẫn là Tả Thừa Ân không nhịn được nói với hắn: "Cố gia cũng là công thần, bọn họ gạt Lý Thường Hiển để cứu Đông Bình Trưởng Công chúa, vì thế mới nghĩ ra kế giả hòa, nay Thái hậu và Hoàng thượng đã đứng về một phía, cùng đối phó Tây Hạ…"



Đại chiến sắp đến, nếu Tây Hạ và nước Kim cùng đánh vào kinh đô, giang sơn Đại Tề sẽ là của Lý Thường Hiển, Thái hậu và Hoàng đế còn gì để tranh giành.



Tia hi vọng cuối cùng cũng tiêu tan.



Từ đầu đến cuối hắn vẫn không hiểu, tại sao bản thân lại thua thê thảm như vậy, một Cố Lang Hoa sao lại có bản lĩnh hô mưa gọi gió, đến hắn cũng không chống đỡ nổi.



Hứa thị ở phòng giam bên cạnh ngày càng điên loạn, trong phòng giam của bà ta phát ra một mùi hôi thối, làm hắn cảm thấy như đang ở trong địa ngục.



Hứa thị sinh ra đứa con gái như Cố Lang Hoa, hắn nên chúc mừng hay tội nghiệp cho bà ta đây.



"Không phải ngươi biết huyền học sao? Ngươi đoán thử xem hai chúng ta sẽ có kết cục thế nào." Thẩm Xương Cát hỏi Hứa thị.



Hứa thị dường như nghe không hiểu, vẫn tiếp tục nhặt cọng cỏ rồi cười không ngừng.



"Lang Hoa, mẫu thân đan vòng hoa cho con, vòng hoa mẫu thân làm là đẹp nhất." Mỗi ngày đều nhắc tới cái tên Lang Hoa, không ngừng nhớ đến Lang Hoa.



Thẩm Xương Cát cười lạnh: "Sớm biết có ngày này thì tại sao ban đầu làm vậy, nếu ngươi chịu yên phận, thì bây giờ đã cùng hưởng vinh hoa phú quý với Cố lão thái thái và con gái mình rồi."



Hứa thị cười lớn: "Con gái của ta, Lang Hoa, đúng rồi Lang Hoa!"



Cửa phòng giam mở ra, Tả Thừa Ân đứng trước mặt Thẩm Xương Cát: "Đại nhân, Hoàng thượng truyền ngài vào cung."



Ngày này cuối cùng cũng đến.



Trong mắt Thẩm Xương Cát đầy hi vọng: "Hoàng thượng là…."



Tả Thừa Ân lắc đầu: "Hoàng thượng đang mở tiệc chiêu đãi công thần, có Vinh Quốc công, Bùi Tướng quân…Hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng của ngài, ngài nhất định phải nắm lấy."



Nói không chừng hôm nay là ngày hắn phải chết.



Không, hắn không thể chết được.



Thẩm Xương Cát bò dậy, hắn không thể chịu thua, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này.



"Đại nhân, ta đã chuẩn bị sẵn nước cho ngài, ngài sửa soạn lại một chút." Đây là chuyện cuối cùng mà Tả Thừa Ân có thể làm cho Thẩm Xương Cát.



Thẩm Xương Cát bị đưa đến đại điện.



Gạch vàng trên mặt đất vẫn sáng bóng, Thẩm Xương Cát đi phía trước, hắn thường hưởng thụ âm thanh phát ra khi bước đi trên gạch vàng, sự trong trẻo đó giống như hắn đang lau chùi bảo đao trong tay.



"Tội thần tham kiến Hoàng thượng." Thẩm Xương Cát từ từ quỳ xuống.



Hoàng đế lạnh lùng nhìn Thẩm Xương Cát, "Ngươi không phải nhất quyết không nhận tội sao? Tại sao lại xưng tội thần."



Thẩm Xương Cát hành lễ: "Tội thần không nhìn ra âm mưu của Lý Thường Hiển, không thể để cho kẻ tiểu nhân tránh xa triều đình, tội thần tuy có tội, nhưng vẫn luôn trung thành với Hoàng thượng. Không giống như Cố gia kia, tuy biết được tin Lý Thường Hiển chuẩn bị tấn công Đại Tề trước cả Hoàng Thành Ti nhưng lại giấu giếm, đợi đến khi đàm phán thành công mới nói ra sự thật, chỉ dựa vào chuyện này cũng đã đáng tội chết rồi."