Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 342 : Phát hiện

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Hứa thị cười tới mức gương mặt méo mó.



Cố Thế Hoành nhìn dáng vẻ gớm ghiếc của Hứa thị, ông ấy có chút không dám tin đây chính là thê tử của mình.



“Bà ta sao rồi?”Cố Thế Hoành hỏi.



Tuỳ tùng vội lên trước: “Đại nhân, nữ nhân này sớm đã điên rồi, mỗi ngày không phải hát thì là cười, cai ngục ghét bà ta ồn ào liền sẽ cho bà ta mấy roi, sau đó bà ta lại có thể yên lặng một chút.”



“Bà ta khai rồi sao?”Cố Thế Hoành mím môi.



“Vẫn chưa, nữ nhân này rất kín miệng, chỉ nói là bị Thẩm Xương Cát ép buộc, cái gì cũng không chịu thừa nhận.”



Hứa thị có thể bị ép buộc sao?



Cố Thế Hoành muốn tin Hứa thị là bị Thẩm Xương Cát ép buộc mới làm ra nhiều việc xấu như thế, nhưng ông ấy biết là không thể.



“Đại nhân,”Tuỳ tùng bên cạnh nói, “Nghe nói nữ nhân này câu kết với Thẩm Xương Cát hãm hại nhà ngài, người nhà mẹ đẻ của bà ta đã không nghe không hỏi gì tới bà ta... ngài muốn xử trí thế nào đều sẽ không có ai truy cứu.” Hứa thị là chính thê của Cố Thế Hoành lại cấu kết với người khác làm việc xấu, trong lòng Cố Thế Hoành có lẽ hận không thể để bà ta đi chết đi.



“Thả bà ta ra.” Hứa thị như vậy luôn khiến Cố Thế Hoành cảm thấy trong lòng không thoải mái.



Tuỳ tùng có chút bất ngờ, vẫn vẫy vẫy tay bảo ngục tốt thả Hứa thị xuống.



Tuỳ tùng nói với Hứa thị, “Còn không cảm ơn Cố đại nhân của chúng ta.”



Hứa thị bị vứt trên đất, “Cố đại nhân, Cố đại nhân... ha ha ha...” Hứa thị chỉ vào Cố Thế Hoành cười không ngừng.



Ông ta là Cố đại nhân.



Cố Thế Hoành không thể không nghĩ tới bộ dạng Hứa thị oán hận ông ấy không chịu trèo cao đi làm quan.



Đột nhiên cảm thấy có chút mỉa mai, Hứa thị sai người giết ông ấy, có lẽ chính là vì ông ấy không chịu nghe lời bà ta làm quan. Sau khi ông ấy rời khỏi, Hứa thị nghĩ cách tính kế với tài vật của Cố gia, là vì tham lam vinh hoa phú quý?



Nhưng giờ thì sao?




Đưa Mẫn phu nhân ra khỏi cửa, Hàn Chương nhìn về phía Lang Hoa: “Mấy ngày nay đừng chạy tới chạy lui nữa, ở trong nhà chịu khó nghỉ ngơi một thời gian đi.”



Lang Hoa cười lên: “Giờ trong nhà có phụ thân, rất nhiều việc cũng không cần muội nữa rồi.”



Nói tới cái này, biểu cảm của Hàn Chương có chút trầm lắng, “Muội cùng ta tới thư phòng, chúng ta nói vài câu.”



Huynh trưởng có lẽ là muốn nói chuyện của Hàng Đình Chi.



Hai người vào thư phòng, Vân Thường canh ở ngoài cửa.



Hàn Chương ngồi trong ghế, dừng lại một lát mới mở miệng: “Khi ở Trấn Giang muội có phải đã quen Bùi Khởi Đường không.”



Lang Hoa ngạc nhiên, không ngờ huynh trưởng lại hỏi chuyện của Bùi Khởi Đường.



“Muội...”



Hàn Chương không đợi Lang Hoa nói chuyện, lại mở miệng: “Bùi Khởi Đường chính là người Thẩm Xương Cát ép chết ở Trấn Giang có đúng không?”



Huynh trưởng làm sao phát hiện được.



Lẽ nào là khi Bùi Khởi Đường bắn chết Thẩm Xương Cát đã nhìn ra manh mối?



Nhìn Lang Hoa nhíu mày suy nghĩ, Hàn Chương không cầm được xót xa, cũng không muốn ép nàng nữa: “Ta từng giao đấu với hắn ở Trấn Giang, cho nên khi hắn ở Thao Trường tỉ thí với Thẩm Xương Cát, ta liền nhìn ra được.”



“Nếu chỉ là điểm này, ta còn chưa thể xác định.” Ánh mắt Hàn Chương hơi sâu, “Hắn đem Phó Tướng của ta chặn Khu Minh ở ngoài Thành Dương Châu, sau trận chiến này, Phó Tướng đó của ta liền không quên hắn... Chiến dịch Diêm Châu, ta nghe nói thủ đoạn mà hắn dùng khi giao đấu với đại quân của Lý Thường Hiển.”



“Mỗi người dẫn binh đánh trận đều có cách thức và thói quen của mình, điểm này hắn không thể lừa được ta.”



Lang Hoa nghĩ tới bộ dạng dương dương tự đắc đó của Bùi Khởi Đường, lần này hắn cuối cùng đá phải tấm sắt rồi.



Hàn Chương nhìn Lang Hoa, trong ánh mắt có vài phần kiêu ngạo và khí phách: “Là ta đi tìm hắn, hay là muội bảo người đưa thư, bảo hắn lập tức tới Phủ Vinh Quốc công cho ta.”