Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 343 : Thử thăm dò

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Bất luận là ở Trấn Giang, hay là ở Diêm Châu, Bùi Khởi Đường đều từng dùng kỵ binh dưới quyền của huynh trưởng, tập kích Lý Thường Hiển nếu không phải kỵ binh Hàn gia, Bùi Khởi Đường cũng sẽ không thắng một cách nhẹ nhàng như thế.



Đã nhận được lợi ích từ trong tay huynh trưởng, sớm muộn cũng sẽ phải thanh toán rõ ràng.



Điều này không có quan hệ gì với nàng.



Lang Hoa nhìn về phía Hàn Chương: “Huynh trưởng muốn tìm hắn, thì tìm hắn là được rồi, cần gì phải thương lượng với muội, muội cũng đâu có bao che cho hắn, chẳng qua là huynh trưởng không hỏi, muội cũng không nói thôi.”



Thoáng chốc đã tách mình ra một cách sạch sẽ.



Trước khi Bùi Khởi Đường tới Tây Hạ, là ai giới thiệu Bùi Khởi Đường cho hắn?



Đúng là con gái hướng ngoại.



Nghĩ tới đây Hàn Chương lại nhíu mày, hắn sao lại có cách nghĩ này, Lang Hoa còn chưa tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi, Bùi Khởi Đường không phải đã có mưu đồ rồi chứ? Cho nên mới lừa Lang Hoa che giấu giúp hắn.



Hàn Chương nói: “Cố lão thái thái biết từ khi nào?”



“Tổ mẫu?” Lang Hoa mím môi, “Cũng là mới biết. Khi ở Trấn Giang muội sợ tổ mẫu lo lắng, nên không nói.”



Quả nhiên bị hắn đoán trúng rồi.



Khi ở Trấn Giang không có Cố gia, Bùi Khởi Đường sao có thể thoát khỏi con mắt của Thẩm Xương Cát. Khi Tây Hạ đánh trận, hắn vừa tới Thái Nguyên, Lang Hoa vốn nên tới một nơi tương đối an toàn ở Ngân Châu, lại giữa đường chạy tới Hồng Châu giúp Bùi Khởi Đường, hắn nghe được tin luôn lo lắng cho Lang Hoa, cho đến khi nhận được tin thắng trận, hắn mới yên tâm.



Lang Hoa nhìn ánh mắt Hàn Chương thay đổi, không biết Hàn Chương nghĩ tới điều gì, hình như sự oán hận trong mắt rất sâu.



Hàn Chương gọi một tiếng: “Vân Thường, đi gọi Bùi Khởi Đường tới đây cho ta, cứ nói ta có việc muốn hỏi hắn.”



Hàn Chương nhìn về phía Lang Hoa: “Đến nội viện đi, Như ma ma đang đợi muội đó, trưởng tẩu mang cho muội không ít quà từ quê, ta không biết có những gì, muội đi xem xem, lát nữa mang về nhà.”



Lang Hoa đứng lên, vẫn là không nhịn được nói thay Bùi Khởi Đường, lỡ huynh trưởng hiểu nhầm hắn là tiểu nhân gian tà, e là xử lý quan hệ càng phiền phức hơn.
Cố Đại tiểu thư không nhắc tới Mẫn Giang Thần, Như ma ma cũng không dám nói nữa, vội đi theo.



...



Bùi Khởi Đường nhìn thấy sắc mặt Hàn Chương u ám, liền biết nhất định Hàn Chương nhận ra hắn chính là người bắt được Khu Minh đó.



Bùi Khởi Đường lên trước hành lễ với Hàn Chương.



Hàn Chương sầm mặt nhìn Bùi Khởi Đường một lượt, “Ngươi không phải Tứ công tử của Bùi gia, ngươi ở Trấn Giang đã làm những gì? Người Thẩm Xương Cát bắt là phản đảng Khánh Vương, ngươi có quan hệ gì với Khánh Vương?”



“Quốc công gia,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường không né tránh nhìn Hàn Chương, “Ngài cũng cảm thấy Khánh Vương là chuẩn bị muốn mưu phản sao?”



Hàn Chương nhíu mày.



Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Ngài có phải thật sự muốn biết đáp án không?”



Có phải thật sự muốn biết đáp án không, sau khi biết thì sẽ đối mặt với lựa chọn, Hàn Chương nhìn chằm chằm Bùi Khởi Đường, người này vứt lại câu hỏi cho hắn, dường như hắn mới là người cần phải cân nhắc kĩ lưỡng hậu quả.



“Ta đứng hàng thứ tư trong nhà vợ cả của Bùi Tư Thông, không phải phản đảng Khánh Vương gì cả, càng không phải người mà Quốc công gia và Thẩm Xương Cát gặp ở Trấn Giang, không thì Bùi gia, Cố gia, tất cả những người quen biết ta đều sẽ có nguy hiểm, ta không muốn thân phận khác nữa, ngài không cần thử thăm dò ta làm gì, ”Bùi Khởi Đường không cầm được nhìn vào trong nội thất, “Ta bị thương ở Trấn Giang, được Cố Đại tiểu thư cứu giúp, khi đó Thái tử câu kết với người Tây Hạ, cha con Vương Nhân Trí tham ô quân lương, trong tình hình đó, chúng ta không tránh khỏi phải tề tâm hợp lực.”



“Giống như ở biên cương, ta biết tính cách của Cố Đại tiểu thư nhất định sẽ tới cứu chữa cho thương binh, nhưng ta không ngờ muội ấy lại đi tới Hồng Châu.”



Mặt Bùi Khởi Đường đầy vẻ khiêm tốn, “Có vài lời ta ban đầu không nói rõ, là vì tình thế ép buộc, xin Quốc công gia lượng thứ.”



Hắn hơi hơi cúi đầu, bộ dạng chân thành mà ôn hoà, lúc này hắn không giống như một võ tướng chinh chiến sa trường, mà giống như một chàng thiếu niên nhà bình thường.



Hàn Chương sầm mắt, đưa tay cầm trường kiếm trên bàn lên.



Trong phòng đột nhiên sát khí đằng đằng.