Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 344 : Giáo huấn

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Hàn Chương vứt kiếm cho Bùi Khởi Đường.



“Đi,” Hàn Chương đứng lên, mặt căng cứng, “Vào trong sân.”



Vân Thường nhìn Hàn Chương đi ra khỏi phòng, đang suy đoán tiếp theo Hàn Chương sẽ làm gì, liền nhìn thấy kiếm trong tay Bùi Khởi Đường, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.



Đây là muốn làm gì?



Hàn Chương nhìn Vân Thường một cái: “Cầm bộ áo ngắn cho Bùi Tướng quân.”



Bùi Khởi Đường lại đi tới nói: “Không cần phiền phức như vậy,” Nói rồi mở cúc trên cổ áo, cởi trường bào bên ngoài, lộ ra một thân áo lót trắng bên trong, “Quốc công gia không cần để ý, đây là thói quen nhiều năm của ta.”



Hàn Chương không cầm được nhướng mày lên, cái gì mà thói quen nhiều năm? Chẳng lẽ lúc nào hắn cũng chuẩn bị động thủ với người khác.



Hàn Chương không nói chuyện nữa, chỉ là dặn dò Vân Thường: “Cầm y phục tới cho ta.”



Vân Thường đáp lại một tiếng, chạy tới nội trạch.



Lang Hoa nhìn Vân Thường đang thở dốc: “Ngươi nói gì?”



Vân Thường nói: “Quốc công gia và Bùi Tướng quân ở trong sân đánh nhau rồi, hai người... đều... đều cầm kiếm.”



Lang Hoa kinh ngạc, nàng còn cho rằng cùng lắm là huynh trưởng nghi ngờ Bùi Khởi Đường thôi, dù thế nào cũng sẽ không thật sự đánh nhau.



“Đao thương không có mắt,” Vân Thường nuốt ực một miếng, “Đại tiểu thư người nói làm thế nào đây?” Hắn theo Quốc công gia đánh trận đương nhiên biết sự lợi hại của Quốc công gia, nhưng hắn cũng từng thấy Bùi Khởi Đường giết địch, hai người thật sự đánh nhau... hắn cũng không chắc ai sẽ chiếm thế thượng phong.



Lang Hoa lại đang suy nghĩ.




Vậy thì phải xem ai có sức bền kiên trì tới cuối cùng.



Hiển nhiên Bùi Khởi Đường không phải một người chịu thua, Hàn Chương cũng sẽ liều tới cùng. Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, lại không có cách nói hoà, thật sự nếu khiến cả hai đều thiệt, trên mặt mọi người cũng không dễ coi.



Cứ coi như cố ý muốn thua cũng phải thua cho có kỹ xảo, không thì người thắng sẽ càng khó coi.



Lang Hoa cũng rất tò mò, Bùi Khởi Đường chuẩn bị kết thúc trận tỉ võ này thế nào.



Lại làm thế nào mới có thể lôi kéo được huynh trưởng đứng về phía hắn.



“Keng” một tiếng, tiếng va đập giòn tan truyền tới, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt loé lên ánh sáng, một thứ đồ bay ra chặt đứt mấy cành thuý trúc, cuối cùng rơi xuống đất.



Kiếm trong tay Bùi Khởi Đường chỉ còn lại một nửa.



Kiếm gãy rồi, chiến đấu cũng bị ép dừng lại.



“Vinh Quốc công,” Bùi Khởi Đường cười đau khổ, “Coi bộ là ta thua rồi, hôm nay kiếm này không vừa tay, chi bằng lần sau lại tiếp chiêu với Vinh Quốc công.”



Bùi Khởi Đường dùng cách này kết thúc, cũng chứng minh hắn không phải mãng phu hữu dũng vô mưu.



Hàn Chương vứt kiếm cho người hầu bên cạnh: “Chẳng trách có thể lập đại công cho Đại Tề, đúng là có vài phần bản lĩnh,” Nói rồi nhìn về phía Lang Hoa một cái, “Với tuổi tác của ngươi nên rèn luyện ở biên cương mấy năm, người luyện võ chúng ta khác với quan văn, nhân lúc tuổi trẻ báo hiếu quốc gia mới là con đường chân chính.”



“Đặc biệt là ngươi...” Hàn Chương nhìn Bùi Khởi Đường mấy cái, trên mặt lộ ra vài phần ghét bỏ, “Trổ thêm chút bản lĩnh đối với ngươi mà nói không phải việc xấu, đừng cho rằng đánh thắng trận một lần thì thật sự là Tướng quân bách chiến bách thắng, khó khăn thật sự còn ở phía sau, trên chiến trường khác với chỗ khác, hơi qua loa đại khái một chút là phải đối diện với sinh tử, hơn nữa còn phải liên luỵ người bên cạnh.”



Lang Hoa nghe hiểu, huynh trưởng là sợ Bùi Khởi Đường liên luỵ nàng và Cố gia, mới dạy dỗ hắn như vậy.