Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 359 : Gặp gỡ

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Liễu Tử Dụ không thể không bội phục Cố Đại tiểu thư, nàng ta có thể đem chuyện không có nói thành y như thật.



Vị Bệnh, là mạch tượng đã xuất hiện triệu chứng, giải thích giống như Cố Đại tiểu thư hắn vẫn là lần đầu nghe nói.



“Liễu đại gia biết Phúc Nguyên Tự không?”



Liễu Tử Dụ đương nhiên biết.



Lang Hoa đứng lên: “Nếu Liễu đại gia hai ngày này có triệu chứng như vậy thì đến Phúc Nguyên Tự, Dược Tăng ở đó có thể trị bệnh cho Liễu đại gia.”



Liễu Tử Dụ nhíu mày, “Các ngươi không kê đơn?”



Lang Hoa cười nói: “Liễu đại gia giờ chưa có bệnh, đương nhiên không cần đơn thuốc của chúng ta.”



Hồ Trọng Cốt nhận hòm thuốc từ trong tay Lang Hoa, hai người này chuẩn bị lui xuống.



Liễu Tử Dụ nhìn Cố Đại tiểu thư ăn mặc nam trang, nàng cứ từ từ mà tới như vậy, lại rời khỏi như vậy, dường như vô cùng nắm chắc với việc mình làm.



Cố Lang Hoa đi tới cửa, dừng bước, quay đầu: “Liễu đại gia biết cái gì là ‘Trúc Kinh Quan’ không?”



Liễu Tử Dụ dường như bị người ta hắt một gáo nước lạnh, lông tơ trên người đều dựng đứng lên.



Trúc Kinh Quan.



Hai năm đối chiến, bên thắng sẽ chất đống thi thể tướng sĩ tử trận bên thua sang hai bên đường lớn, thể hiện uy võ của kẻ thắng.



Thời Cao Tông, Tây Hạ và nước Liêu từng lấy thi thể tướng sĩ Đại Tề xây thành Kinh Quan cao cao, đến tướng sĩ bị bắt cũng bị dồn tới hố giết bên cạnh Kinh Quan.



Liễu Tử Dụ từng nghe tổ phụ kể, dù nhiều năm trôi qua, đứng trên thành lầu biên cương, nhìn thấy Kinh Quan cao cao đó, vẫn cảm thấy nhục nhã. Cho tới khi Tiên hoàng đoạt lại thành trì của Đại Tề, mới tách những thi cốt đó khỏi đống đất, đưa vào đất an táng, tướng sĩ cả biên cương mới coi như thở phào nhẹ nhõm.



Đại Tề còn có thể đánh bại trận không?



Lần này thắng Tây Hạ, lần sau thì sao?
Chỉ có Lang Hoa, gương mặt điềm tĩnh mà nhàn nhã, dường như không có chuyện gì xảy ra.



Nhìn nàng như vậy, Bùi Khởi Đường cũng cảm thấy tâm trạng yên bình trở lại.



Trời rất nhanh đã tối, Tiêu ma ma chỉnh sáng hai ngọn đèn trên bàn, ánh mắt Lang Hoa dưới sự phản chiếu của ánh đèn trở nên vô cùng dịu dàng.



Bùi Khởi Đường rất muốn đưa tay ra vuốt sợi tóc đen bên tai đó của nàng.



Lang Hoa nói: “Sổ sách của Vệ sở đã đưa vào rồi chứ?”



Không nghe thấy Bùi Khởi Đường trả lời, Lang Hoa ngẩng đầu lên.



Trong mắt Bùi Khởi Đường hàm chứa sự bối rối nhẹ, giống như trên trăng sáng phủ một tầng sương, tô thêm màu sắc diễm lệ, hắn cứ nhìn nàng không chớp mắt như vậy, mang theo vài phần nho nhã và dịu dàng.



Tim của Lang Hoa dường như bị người ta bóp mạnh một cái, đột nhiên nhảy loạn lên mấy nhịp, nàng nhíu mày sầm mắt xuống: “Ta đang nói chuyện với huynh đấy.”



Bùi Khởi Đường lúc này mới tỉnh lại: “Muội nói gì?”



Lang Hoa không cầm được ngạc nhiên, chuyện vừa nãy nàng nói hắn đúng là không nghe thấy? Sao có thể chứ, nàng nói rõ ràng rành rọt, hai người lại cách gần như vậy...



Nhìn mặt Lang Hoa có ý giận, Bùi Khởi Đường vội nói: “Muội đừng giận, vừa nãy ta thất thần, thật sự không nghe thấy, nếu muội hỏi chuyện sổ sách... trên cuốn sổ đó của muội ghi Thất Thừa Phương Đồ, Hoàng thượng nhất định muốn giải ra đáp án, đã bảo người thu dọn phòng trực ban trong cung, học sinh toán học đều bị nhốt ở đó, cứ tiếp tục như vậy, ngày mai ta và Liễu Tử Dụ cũng sẽ bị giữ lại.”



Nếu là sổ sách bình thường, Hoàng thượng nhất định không kiên nhẫn nổi.



Dùng Thất Thừa Phương Đồ như vậy để tính toán, vừa hay hợp tâm tư thúc đẩy toán học của Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng nhất định sẽ tính kết quả.



Lang Hoa gật gật đầu.



Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Phía Hàng gia cũng có động tác, huynh trưởng của Hàng Đình Chi đang liên hệ Ngự Sử cùng tố cáo, đợi khi sổ sách của muội có kết quả, ta sẽ lén giúp Hàng gia một tay, vụ án của Hàng Đình Chi cũng có thể danh chính ngôn thuận tra xét.”



Bùi Khởi Đường nói tới đây, có chút hiếu kỳ: “Vì sao muội để tâm tới vụ án của Hàng Đình Chi như vậy?”