Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 360 : Trợ công

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Lang Hoa không muốn giải thích với Bùi Khởi Đường.



“Huynh thì sao? Vì sao huynh có hứng thú với vụ án của Hàng Đình Chi.”



Nàng hỏi ngược lại.



Bùi Khởi Đường là người còn xảo quyệt hơn hồ ly không phải cũng đang giúp Hàng Đình Chi sao?



Cố gia đã làm quan, họ không thể đồng lưu ô hợp với những người tham ô quân tư đó, cho nên không phải bạn thì là địch, đợi người khác tỉnh táo đối phó Cố gia, chi bằng tự mình bước qua trước một bước.



Nàng không thể nói cho Bùi Khởi Đường, sau này Đại Tề trong ưu ngoài hoạ, người như Hàng Đình Chi, Mã Thuỵ, Liễu Tử Dụ ở triều đường đáng quý biết mấy.



Lang Hoa nói: “Tóm lại là chí đồng đạo hợp!”



Bùi Khởi Đường cười lên, trong mắt rõ ràng ánh lên bộ dạng của Lang Hoa, hắn nhẹ nhàng tiến gần phía trước: “Cho nên muội cảm thấy ta cũng là người như vậy, không thì sẽ không đem ta vạch chung với những người như Mẫn Hoài, Hàng Đình Chi, Hàn Chương.”



Điều này Lang Hoa chưa từng nghĩ tới.



“Việc của họ muội chưa từng giấu ta, vì muội cảm thấy ta sẽ đứng ở bên này,” Giọng nói của Bùi Khởi Đường rất nhẹ, dường như mang theo mùi vị dỗ dành lừa gạt, “Dù ta không tránh khỏi có lúc sẽ mưu tính, nhưng trong lòng muội vẫn là người thẳng thắn vô tư.”



Bùi Khởi Đường đứng thẳng người, hắn đột nhiên biết vì sao chim trống phải cố sức vẫy bộ lông ngũ sắc lốm đốm trên người, hắn cẩn thận dụ dỗ Lang Hoa, hi vọng Lang Hoa có thể bỏ phòng bị trong lòng với hắn.



Người này khi tán dương mình cũng là dồn hết sức, không thèm đỏ mặt.



Lang Hoa liếc Bùi Khởi Đường một cái: “Đương nhiên không phải, nếu ta có thể dùng Thất Thừa Phương Đồ để tính sổ, thì sẽ không kéo huynh tới giúp.” Đối với tính toán, nàng chẳng qua chỉ là học đơn giản, không giải được những câu nguyên thuật đó, càng không hiểu cái gì là đoá tích thuật, khích tích thuật, Bùi Khởi Đường cầm những quyển sách đó, trong tay cầm thẻ tính, hàng ngày đều xem rất thích thú.



“Thời gian không sớm nữa,”Lang Hoa nhìn bên ngoài, “Huynh cũng nên đi rồi, lát nữa phụ thân nhất định sẽ tới hỏi.”



Mặt dày mày dạn cũng được, nhưng không thể khiến nàng chán ghét.



Bùi Khởi Đường đứng lên.



Lang Hoa nghĩ tới một việc: “Đúng rồi, dù huynh muốn lật án cho Khánh Vương, nhưng cũng đừng theo Hình bộ quá sát, phải tìm cơ hội thích hợp, không thì sẽ khiến Hoàng thượng nghi kỵ.”



Trong lòng Bùi Khởi Đường ấm áp, gật gật đầu: “Ta biết chừng mực.”



Bùi Khởi Đường đi ra ngoài.
Người này mặc trường bào màu xanh lam ngọc, trên mặt là vẻ điềm tĩnh ung dung, nhìn thấy Liễu Tử Dụ khom lưng vái xuống: “Liễu đại gia.”



Liễu Tử Dụ nhìn kỹ hắn một lượt, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Ngươi là... ngươi là Hàng Đình Chi.”



Đây chính là Hàng Đình Chi cáo trạng Đường Bân, hắn lại có thể ở đây.



Sổ sách của Cố gia, sự xuất hiện của Hàng Đình Chi, đều chỉ thẳng một người: Đường Bân.



Còn hắn giờ đã cuốn vào bên trong.



Trước mắt Liễu Tử Dụ nổi lên ánh mắt trong veo của Cố Đại tiểu thư.



Cố gia kê cho hắn một toa thuốc mạnh.



“Liễu đại gia,” Hàng Đình Chi nói, “Nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng ta vào trong nói chuyện đi!”



Trời còn chưa sáng, tất cả đều đang yên tĩnh, người tỉnh táo lại có mấy người.



...



Trước cửa Tuyên Đức Kinh thành, Hàng Văn Đồng đi vào Trống Đăng Văn Viện, cầm dùi trống lên.



Một trận trống đinh tai nhức óc dường như đã làm tỉnh cả hoàng cung.



Quan viên đang chuẩn bị lên triều không cầm được quay đầu nhìn tới.



Trống Đăng Văn đã rất lâu không vang lên, từ khi có Hoàng Thành Ti, không ai dám đánh trống kêu oan nữa, vì bản triều có quy định bất thành văn, chỉ cần gõ vang Trống Đăng Văn, thì phải vào đại lao của Hoàng Thành Ti, ai lại có thể chịu được sự thẩm vấn của Hoàng Thành Ti, mà oan mãi không kịp báo, người đã chết trong lao.



Là ai?



Mọi người nhìn nhau.



Không biết làm sao tất cả mọi người đều có dự cảm, tiếng trống lần này giống như một trận mưa to gió giật, không biết phải cuốn theo phong ba lớn thế nào.



Ninh Vương nằm trên giường mở trừng mắt.