Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 36 : Lục soát

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Lục nhị thái thái lòng sinh bất an, đi đi lại lại trong phòng, Lục Tĩnh và Lục Vân ngồi ở bên cạnh, một lát bảo nha hoàn bưng bánh gạch cua tới, lát lại muốn canh ngân nhĩ, lát lại sai nha hoàn mang tới đĩa mật ngâm, ăn mấy miếng lại oán hận đồ đạc trong nhà đều đã đưa tới Hàng Châu, những thứ còn lại không phải không đủ nước thì là không đủ ngọt, sau đó thấp giọng nghị luận nhà cửa ở Hàng Châu, dưới cây du lớn có hồ nước, trong hồ cũng không biết có nuôi cá không, Hàng Châu không biết có lạnh hơn Trấn Giang không, chiếc áo khoác da sóc mùa đông đó có thể mặc được không?



Lục nhị thái thái chau mày, “Các con yên tĩnh chút đi, giờ đã là lúc nào rồi, muốn ồn ào về phòng các con mà ồn ào.”



Lục Vân không dám nói chuyện nữa, Lục Tĩnh cười đứng lên, kéo Lục nhị thái thái ngồi xuống, “Mẫu thân, đừng giận, không phải sắp sửa tới Hàng Châu rồi sao, chúng con nghĩ như vậy là phải đón Tết ở Hàng Châu rồi, cũng chỉ là nói thêm mấy lời, hơn nữa...” Nói tới đây dừng lại một chút, “Đây không phải chuyện tốt sao?”



Lục nhị thái thái chau mày, “Sao là việc tốt, còn chưa biết rốt cuộc sẽ như thế nào?”



Cố gia nhắm vào nhà ngoại đương nhiên chỉ có một con đường chết.



Lục Tĩnh ép thấp giọng, “Nếu bắt được phản tặc, già trẻ của Cố gia đều phải tống vào ngục đúng không? Cố Lang Hoa đó có vì tuổi còn nhỏ mà trốn thoát tại ngoại không, người có bảo người đưa thư cho ông ngoại, tuyệt đối không thể tha cho Cố Lang Hoa không?”



Lục nhị thái thái nhìn Lục Tĩnh, “Con biết gì, chúng ta và Cố gia suy cho cùng là có hôn ước.”



Lục Tĩnh nói: “Vậy thì sao, tam đệ và Cố gia không có hôn ước con thấy mới là tốt, tương lai tới Hàng Châu, mẫu thân chọn một tiểu thư thuận mắt lấy về hầu hạ người. Người nghĩ xem, nếu Cố Lang Hoa vào cửa, nàng ta có thể hầu hạ tốt trưởng bối, hiếu thuận với cha mẹ chồng không? nàng ta mới tám tuổi đã khiến mẫu thân giận tới mức này, đợi sau khi cập kê gả vào đây còn không làm cho Lục Gia gà bay chó chạy sao?”



Lục Vân xưa nay nhát gan, không dám nói chen vào trước mặt mẫu thân và tỉ tỉ, đặc biệt là nói tới việc hôn sự với Cố Gia, Lục Vân chỉ cảm thấy trong lòng rất loạn, không biết làm thế nào mới được, nàng ta đứng lên lắp ba lắp bắp, “Tỉ tỉ nói chuyện với mẫu thân, con về phòng trước.”



Lục nhị nhái nhái mặt mũi bực mình, Lục Tĩnh cũng không biết làm sao chỉ đành để Lục Vân đi.



Lục Tĩnh nhìn hướng Lục Vân rời khỏi, “Mẫu thân nhìn xem, tương lai con xuất giá rồi, ai còn có thể giúp người đưa ra chủ ý? Nếu thật sự đem yêu nghiệt đó về nhà, sao mà được chứ?”



Đây cũng là cách nghĩ của Lục nhị thái thái, nhưng việc này bà ấy không thể làm chủ, vẫn là phải xem lão gia, “Phụ thân con rất tán thành việc hôn sự này.” Trong nhà đều cho rằng hai nhà Lục, Cố kết thân là việc trưởng bối hai nhà định doạt, thật sự không phải như vậy, người đầu tiên nhìn trúng Lang Hoa là Văn Hiển, là Văn Hiển đặc biệt nhắc lên trước mặt lão thái thái, không tới vài ngày sau, hôn ước của Anh ca và Lang Hoa đã truyền khắp hai nhà.




Trong lòng Mẫn Hoài đột nhiên lạnh như băng, triều đình phái Ngự Sử xuống lại không có ai cho ông biết, dù nói người đi trà nguội luôn là như vậy, ông vẫn không nhịn được nguội lạnh trong lòng.



“Ngự Sử đại nhân đã nói như vậy, vậy thì mở điền trang, để quan binh vào lùng bắt, chỉ là… nếu lùng bắt không được phản tặc thì làm sao đây?”



Hàn Ngự Sử vô cùng kinh ngạc nhìn về phía trước, chỉ thấy rèm xe ngựa lay động, một bà bà đỡ một vị tiểu thư chừng bảy tám tuổi xuống xe. Đây chính là Cố đại tiểu thư giả thần lộng quỷ mà Vương Kỳ Chấn từng nhắc tới sao?



Vương Kỳ Chấn đang muốn phản bác Lang Hoa.



Một thanh âm vội vã chen vào, “Đúng là không có quy tắc, một tiểu nha đầu lại cũng dám nói chen vào ở đây, phối hợp triều đình kiểm tra thực hư vốn chỉ là bình thường, không kiểm tra được thì không kiểm tra được, lẽ nào ngươi còn muốn Ngự Sử đại nhân nhận tội xin lỗi ngươi sao?”



Lục lão thái gia bảo Lục nhị thái thái đỡ xuống xe, hai người đi tới bên cạnh đám người của Vương Nhân Trí, hành lễ với mọi người xong mới nói: “Nghe nói triều đình muốn tróc nã phản tặc, Lục gia cũng có điền trang ở đây, lão phu tới xem xem có chỗ nào cần Lục gia góp sức, Lục gia nhất định dốc toàn lực mà làm.”



Lang Hoa không cầm được bật cười, tiếng cười cao vút lên khiến tất cả mọi người chau mày.



Lục lão thái gia quay đầu lại, đang muốn khiển trách Lang Hoa.



Lang Hoa lại nói: “Nói như vậy, di tổ phụ cũng rất để tâm tới thành Trấn Giang rồi?”



Lục lão thái gia sầm mặt, “Đó là đương nhiên.”



Lang Hoa lại có chút nghi hoặc, “Vậy thì vì sao Lục gia muốn chuyển tới Hàng Châu chứ? Không phải là sợ Trấn Giang bị phản quân công phá, Lục gia theo đó gặp nạn sao?”