Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 37 : Kinh ngạc

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Lời nói của Cố Lang Hoa giống như một đòn cảnh cáo, làm cho trước mắt Lục lão thái gia biến thành màu đen.



Đúng vậy, nếu đã quan tâm Trấn Giang, vì sao không ở lại, còn muốn mang theo Lục thị nhất tộc rời khỏi Hàng Châu?



Lục lão thái gia đè lại hỏa khí đang xông lên trên đầu: "Đó là vì chúng ta..."



Lang Hoa không đợi Lục lão thái gia đem lời nói nói hết liền hướng về phía Hàn Ngự sử hành lễ: "Chuyện mà dân nữ muốn nói với Ngự Sử đại nhân chính là chuyện quan Trấn Giang. Nếu như Vương đại nhân không có tìm được phản tặc ở trong thôn trang của nhà của chúng ta, có phải đã có thể chứng minh Cố gia chúng ta trong sạch rồi không, đến lúc đó dân nữ có thể mời Ngự sử đại nhân đến nhà uống một chén trà nóng hay không?"



Cố đại tiểu thư cười híp mắt khép tay e lệ, nghiêng người cúi chào, giống như là một tiểu oa nhi non nớt, tuổi tác cùng với nữ nhi của hắn không sai biệt lắm, nói tới nói lui đúng là miệng lưỡi bén nhọn, chỉ sợ là được người lớn Cố gia dạy cho, cách cái gọi là yêu nghiệt trong miệng Vương Kỳ Chấn còn khá xa. Cố gia đã phối hợp để cho triều đình kiểm tra thực hư, nếu như không xảy ra bất cứ vấn đề gì, hắn làm Ngự Sử là phải xoa quan hệ giữa quan dân, cười đáp ứng: "Đó là đương nhiên."



Lời nói trong miệng Lục lão thái gia bị nghẹn trở lại, hắng giọng chuẩn bị lặp lại lần nữa: "Thật sự là..." Bốn chữ không tuân quy củ còn không có nói ra thì đã thấy Cố Lang Hoa tiến lên chỉ đường cho Hàn ngự sử, một lần nữa cắt đứt lời nói của ông ta.



Lang Hoa nói: "Mở cửa chính, mời Ngự Sử đại nhân, Mẫn đại nhân vào điền trang."



Giống như đem Lục lão thái gia bỏ ở lại nơi này.



Tiêu ma ma nhìn mà buồn cười, bất kể là Vương gia bao vây kín thôn trang hay là Mẫn đại nhân mang binh đến ngăn cản hay là tiểu thư lãnh tĩnh đối lập với nhau, thì ở đây vốn cũng không có chuyện gì của Lục gia. Lục lão thái gia đến nơi này là có dụng ý khác, tất cả mọi người đều hiểu rõ, cho dù là dùng ngôn từ chính nghĩa mà trách mắng tiểu thư, lực sát thương cũng không phải là rất mạnh.



Dù sao tất cả đều phải do quan phủ kiểm tra thực hư sau đó mới có thể xác định kết quả, cũng không phải là quy củ ở trong nhà, vãn bối nhất định phải nghe theo giáo huấn của trưởng bối.



Thật sự là làm điều thừa.



Lang Hoa dẫn Hàn ngự sử đi ở phía trước, Lục lão thái gia thở hổn hển, nhìn thấy Vương Kỳ Chấn còn ở bên cạnh, lập tức gọi hắn lại, "Cố gia cũng không chỉ có thôn trang ở đây, từ nơi này đi không xa về phía tây còn có một chỗ trang viện, ta nghe nói hai chỗ thôn trang này có lối ngầm thông với nhau, trang viện phía tây lại cách không xa với một chỗ thôn trang bên trong thành, người của hai trang viện cũng có thể liên hệ với nhau thông qua lối ngầm này. Năm đó lúc Trấn Giang gặp hoạ mất mùa, bên trong thành trộm cướp hoành hành, cũng bởi vì nữ quyến Cố gia cứ di chuyển qua lại trong thành ngoài thành như vậy mới có thể đảm bảo không bị thương chút nào, Cố Lang Hoa hào phóng để cho các ngươi đi vào kiểm tra trang viện, người các ngươi muốn tìm nhất định không ở nơi này."



Ban đầu ông ta cũng chỉ là đến xem kết quả một chút, Cố Lang Hoa lại bất kính với ông như thế, như vậy ông cũng không cần thiết phải bận tâm đến quan hệ hai nhà nữa, dứt khoát chỉ điểm cho Vương Kỳ Chấn.
Lục lão thái gia cũng bắt đầu như đứng đống lửa, như ngồi đống than.



Chỉ có Mẫn Hoài và Cố Lang Hoa là mang vẻ mặt bình thản ung dung.



Cuối cùng cũng đợi được nha dịch của phủ nha thở hồng hộc chạy đến bẩm báo, "Không có... Thật sự không có..."



Bên tai Vương Nhân Trí nhất thời vang lên vài tiến "đì đùng", không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ: "Đều đã tra xét tất cả các trang viện?"



Nha dịch gật đầu, "Đã tìm khắp nơi, nhưng mà... có một trang viện, có rất nhiều người lui tới, thật sự không có cách nào..."



Đây là con đường hy vọng cuối cùng của hắn, Vương Nhân Trí nói: "Đây là đang tìm phản tặc, nhất định đều phải kiểm tra mỗi người, không thể để người đục nước béo cò."



Nha dịch có một loại xúc động muốn khóc: "Nhưng mà trang viện của Cố gia đang thu mua gạo nếp, người lui tới đều là bách tính của thành Trấn Giang, chúng ta không thể phân biệt rõ từng người a!"



Thì ra Cố Lang Hoa là đang đùa giỡn, giở trò bịt bợm ở chỗ này.



Ánh lửa trong mắt Vương Nhân Trí nhất thời bùng cháy, "Hàn đại nhân, chỗ đó nhất định có vấn đề."



Mẫn Hoài dùng giọng mỉa mai nói: "Thế nào? Vương đại nhân ngài thật sự muốn lục lọi toàn bộ thành Trấn Giang?" Lời Cố Lang Hoa mới vừa nói sẽ ứng nghiệm tại nơi này.



Lần này ngay cả Hàn ngự sử cũng đều lộ ra vẻ mặt do dự: "Nên tra cũng đã tra, vẫn không nên quấy nhiễu bách tính cho thỏa đáng."



Cố Lang Hoa cũng nhíu mày, "Ta nghĩ Vương đại nhân còn muốn đi thăm dò tra xét, tổ phụ ngài cũng không cần phải theo, tránh cho đến lúc đó trên mặt cả nhà đều mang theo nhục nhã lại muốn trách tội lên người của ta."