Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 370 : Ngại ngùng

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Lang Hoa muốn nói chuyện với Bùi Khởi Đường nhưng nàng không còn chút sức lực nào, cơ thể như cứng đờ ra đó.



Bên tai là tiếng mưa rơi lộp độp lên trên chiếc ô giấy, trong đó như trộn lẫn nỗi niềm nghẹn ngào của nàng.



Bầu trời tối đen như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.



Lang Hoa nghe mà lòng không cầm được cảm thấy đau đớn.



Nàng và Hứa thị đã trải qua kiếp trước và kiếp này cùng nhau, nàng phải mất mấy chục năm mới nhìn rõ được tình mẫu tử giữa bọn họ. Có thể người ngoài cho rằng nàng là một người lạnh nhạt nhẫn tâm.



Nhưng những vết thương đẫm máu đó vẫn luôn bị nàng giấu kín tận đáy lòng.



Về chuyện của Hứa thị, việc mà nàng có thể làm là trơ mắt nhìn Hứa thị nhận báo ứng, không tha thứ cũng không xử trí.



“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường không nhịn được đưa tay ra lau nước mắt trên mặt Lang Hoa, “Lang Hoa...” Hắn nhẹ nhàng gọi nàng, giọng hắn vừa trong trẻo vừa mềm mại.



Hắn áp sát vào vai nàng, để nàng dựa vào ngực mình.



Ngực của hắn khác hẳn với nước mưa lạnh lẽo, hởi thở ấm áp khiến nàng cảm thấy sự thân thiết khó tả, xoa dịu đi tâm trạng phiền não của nàng.



Mưa đã tạnh, sấm cũng đã tan.



Lang Hoa dần dần lấy lại tinh thần trong khung cảnh tĩnh mịch ấy.



Thì ra vừa nãy nàng nghe thấy tiếng nghẹn ngào không phải đến từ trong mưa mà là tiếng mình khóc sụt sùi, nước mắt rơi lã chã, rơi vào người Bùi Khởi Đường.



Nàng có vẻ rất tuyệt vọng, tâm trạng đau vô cùng đau buồn.



Đều vì Hứa thị.



Vì tình mẫu tử nhạt nhẽo giữa nàng và Hứa thị.



“Lang Hoa, từ nay trở đi mọi thứ sẽ ổn, không còn chuyện gì có thể khiến muội đau lòng như thế này nữa,” Bùi Khởi Đường nhẹ giọng nói, “Sau này sẽ tốt thôi, sẽ ổn thôi.”



Lang Hoa nhẹ nhàng gật đầu, đúng vậy! Sẽ ổn thôi, nàng nhất định sẽ ổn, nàng sẽ thắng được vận mệnh của kiếp trước, nàng sẽ hạnh phúc, vui vẻ, niềm vui mà kiếp trước nàng không có được kiếp này nàng sẽ tìm được nó.



Nàng sẽ không đau lòng vì Hứa thị nữa.
Lang Hoa không biết vì sao, luôn cảm thấy việc này đến quá nhanh, cũng có chút kỳ lạ.



“Đại tiểu thư, Lão Nhạc đến rồi.”



Lão Nhạc vào phòng, lập tức mang theo khí lạnh, khắp người ướt hết, như vừa được moi từ dưới nước lên.



Lão Nhạc nói: “Ta đi hỏi lính gác, mấy ngày trước có người chết trong đại lao sau đó được lôi đi mai táng rồi, vì tội nhân của Hoàng Thành Ti hầu hết đều không có người thân tới nhận thi thể về chôn cất, hơn nữa làm việc này là vì tạo uy cho Hoàng Thành Ti, người có tội mới chết không toàn thây...”



Cũng chính là, hình phạt của Hứa thị hôm nay không có gì đặc biệt.



“Nhưng khi mang người chết đi thiêu hủy, thường sẽ mất một canh giờ, nhưng Hứa thị chỉ cần nửa canh giờ đã xử lí xong, nói là Tả Thừa Ân dặn dò, hôm nay Hàng Văn Đồng bình yên ra khỏi đại lao Hoàng Thành Ti, Tả Thừa Ân cảm thấy ảnh hưởng tới thể diện của Hoàng Thành Ti, vì vậy thiêu thi thể người chết cũng coi như là vì loại bỏ khí xui cho Hoàng Thành Ti.”



Lang Hoa cảm thấy không phải như vậy.



Sự việc xảy ra lại vào đúng thời gian này.



Hứa thị và phụ thân ít nhiều cũng có cùng nguồn gốc, nếu Hứa thị đã chết, để cho phụ thân xử lí thi thể, Tả Thừa Ân mới có thể đứng bên cạnh chế giễu.



Lang Hoa nhìn về phía Bùi Khởi Đường, bốn mắt gặp nhau, Bùi Khởi Đường lập tức hiểu ý Lang Hoa.



Có lẽ Hứa thị chưa chết.



Nếu dự đoán này đúng thì ai là người đưa Hứa thị ra khỏi đại lao Hoàng Thành Ti, mang Hứa thị đi có ý gì?



Một người phụ nữ đã mất danh tiếng, không có ưu điểm gì để mang ra trao đổi, ai có thể giúp bà ta như vậy.



Trừ khi Hứa thị có giá trị lợi dụng với ai đó.



Lão Nhạc lui ra, Tiêu ma ma cùng A Mạt và mấy người khác sang phòng bên.



Bùi Khởi Đường nói: “Hứa gia không tới Kinh thành, Thẩm Xương Cát đã chết, về lí mà nói thì một phụ nhân như Hứa thị có lẽ không thể có bản lĩnh cầu xin người bên cạnh giúp đỡ, thoát khỏi đại lao, thoát ra khỏi đại lao Hoàng Thành Ti không phải người bình thường nào cũng làm được.”



Lang Hoa gật đầu.



Vì vậy, Hứa thị rốt cuộc có giá trị gì mà khiến người khác mạo hiểm vì bà ta.