Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 371 : Gian phu

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Bùi Khởi Đường nghĩ: “Muốn làm rõ cũng không khó, muội cứ giao cho ta xử lý.” Chuyện của Hứa thị, Lang Hoa tốt nhất không nên can thiệp nếu không sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới tâm trạng nàng.



Nếu có thể trút hết ra như hôm nay thì tốt, còn nếu kìm nén trong lòng thì sẽ càng buồn hơn.



“Giờ nghĩ tới, ta thậm chí cảm thấy bà ta chết cũng tốt.” Lang Hoa sầm mặt.



Nếu đã có tâm địa bất chính lại bị người khác lợi dụng nữa thì kết cục cuối cùng sẽ càng thảm thương hơn.



Nhìn Lang Hoa dưới ánh đèn tâm sự nỗi lòng, đôi hàng mi như hai chiếc quạt nhỏ, hơi hơi rung rinh, Bùi Khởi Đường thấy mà chua xót.



Sao Lang Hoa lại có người mẫu thân vừa ngu ngốc vừa thâm độc như Hứa thị.



“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường khẽ cười, hắn cố làm cho nụ cười của mình trở nên ấm áp hơn một chút, “Bất luận lúc nào, chỉ cần muội gặp nguy hiểm ta nhất định sẽ ở bên cạnh muội.”



Trái tim Lang Hoa bỗng nhiên rung động.



Mưa đã nhỏ dần đi, Bùi Khởi Đường đứng lên: “Muội nghỉ sớm đi, ta cũng phải về rồi.”



Lang Hoa gật gật đầu, ngước lên nhìn Bùi Khởi Đường đi khỏi.



Chải đầu rửa mặt xong, Lang Hoa lên giường nằm.



Nàng vẫn cho rằng tối nay sẽ là một đêm khó ngủ, nhưng không ngờ sau khi nói chuyện với Bùi Khởi Đường xong tâm trạng đã ổn định trở lại.



Nàng nhắm mắt, mùi hương thoang thoảng trong màn khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, rất nhanh nàng đã ngủ vùi trong chăn..



...



Mưa rất to.



Hứa thị cảm thấy sự đau đớn chưa từng có, bà ta liên tục lăn lộn trên giường, mồ hôi ướt hết áo.



Vì sao lại cứu bà ta, lúc bà ta quyết tâm tự tử lại có người muốn bà ta sống tiếp.



Hu hu hu, Hứa thị đau lòng khóc khóc nức nở.



Cuộc đời bà ta chính là một sai lầm.
Hứa thị trợn trừng mắt, bà ta tuyệt đối không ngờ rằng hắn lại tin tưởng bà ta vào thời điểm này.



Hắn cười, ánh mắt chất chứa sự thương xót và khoan dung: “Đợi vết thương của bà khỏi, bà nói gì ta cũng sẽ tin nhưng bà phải hứa với ta nhất định phải dưỡng thương cho tốt, không làm chuyện ngu ngốc nữa, nếu bà đồng ý thì hãy gật đầu.”



Hứa thị ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, hồi lâu sau mới gật gật đầu, bà ta vẫn muốn nói gì đó trong lúc này nhưng miệng chỉ phát ra những tiếng không rõ lời.



Hồi lâu sau người đó mới nghe rõ nói: “Bà đang gọi tên ta phải không?”



Hứa thị chớp chớp mắt.



Người đó nói: “Không phải bà đang nằm mơ đâu, ta đang ở đây, không sai, ta chính là Từ Sĩ Nguyên.”



Từ Sĩ Nguyên nắm chặt tay Hứa thị, từ từ sát lại: “Một người làm chuyện sai trái thì phải trả giá, mấy năm nay ta hổ thẹn với bà rồi.”



Toàn thân Hứa thị run lẩy bẩy, khóc không thành tiếng.



Từ Sĩ Nguyên nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Mọi thứ sẽ ổn thôi, bà phải tin ta, ta sẽ bố trí ổn thỏa cho bà, bà sẽ không bị bắt vào đại lao nữa đâu.”



Những lời này giống như ngọn lửa, thắp sáng hi vọng trong lòng Hứa thị, bà ta không thể chết, bà ta phải sống tiếp, bà ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.



Đợi khi Hứa thị ngủ rồi, Từ Sĩ Nguyên mới ra khỏi phòng.



Quản gia lập tức tiến lên hầu chuyện.



Từ Sĩ Nguyên nói: “Tuy đã sắp xếp ổn thỏa bên Hoàng Thành Ti nhưng vẫn phải cẩn thận.”



Quản sự cúi thấp đầu: “Lão gia yên tâm, chúng ta biết rõ chuyện này nguy hiểm thế nào.” Tội danh chứa chấp phạm nhân bọn họ cực kỳ rõ.



“Chúng ta ở trong viện nhỏ này, ăn mặc chi tiêu đều không dễ thấy, bề ngoài là nhà của thương gia làm ăn nhỏ, sẽ không có ai chú ý tới.”



Từ Sĩ Nguyên gật đầu, nhìn mưa rả rích xào xạc bên ngoài, mấy ngày nữa là ngày giỗ của A Tịnh, thời gian trôi thật nhanh.



Nếu A Tịnh còn sống thì giờ đã quây quần cùng con cái rồi.



A Tịnh, yên tâm, ca ca sẽ thay muội báo thù.