Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 372 : Ra tay

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Từ Sĩ Nguyên về tới nhà, Từ Tam thái thái đang bận xem sổ sách.



Từ Tam thái thái dặn dò người hầu: “Làm theo cách của Nhị thái thái đi, bà ấy bảo chúng ta làm thế nào thì làm như thế, đặc biệt là việc tiền lương và sắp xếp người hầu trong nhà, các ngươi tuyệt đối không được can thiệp vào.”



Quản gia ma ma đáp lại một tiếng: “Nô tì biết rồi, chúng ta chỉ giúp đỡ chút thôi.”



Từ Tam thái thái gật gật đầu, đúng như vậy, bọn họ thậm chí còn không được coi là người nhà này, Từ lão phu nhân cho bọn họ ở trong nhà này đã là nể mặt lắm rồi, bà ấy không thể không biết điều mà đi chen vào công việc bếp núc.



Tuy lão phu nhân bảo bà ta đi giúp Từ Nhị thái thái, ai biết lão phu nhân có đang thăm dò bà ta hay không, như lời lão gia nói, bọn họ đã tới Từ gia thì phải đặt mình ở đúng vị trí, làm việc có quy củ, không được vượt quá giới hạn.



Từ Tam thái thái dặn dò rồi đi giúp Từ Sĩ Nguyên thay áo: “Lão gia hôm nay về sớm vậy?”



Từ Sĩ Nguyên nói: “Triều đình muốn điều tra lại vụ án của Đường Bân, chuyện thăng chức của ta tạm gác lại.”



Tay của Từ Tam thái thái cứng lại: “Vậy... chuyện này... có ảnh hưởng tới lão gia không?”



Từ Sĩ Nguyên lắc lắc đầu: “Ta và Đường Bân không có giao tình gì, điều tra lại cũng không ảnh hưởng gì tới ta, ta có công trấn thủ Thái Nguyên nên được bổ nhiệm... sẽ không có sự cố gì đâu.”



Từ Tam thái thái thở phào, không dễ gì mới chờ được cơ hội như thế này, nếu xảy ra sự cố thì không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa: “Vậy chúng ta phải ở lại thêm một thời gian rồi?” Nói đến đây thì dừng lại, “Lão gia có phải đã mua nhà bên ngoài... tiện cho chúng ta chuyển đi không.”



Từ Sĩ Nguyên nhìn cách bày trí trong phòng, ngôi nhà này và ngôi nhà cũ ở Hàng Châu hình như giống hệt nhau, phòng của Từ lão phu nhân, phòng của Từ Tùng Nguyên, Từ Chính Nguyên đều ở vị trí cũ, nhưng khi bọn họ tới Kinh thành, Từ Đại thái thái vội sai người đi quét dọn một gian phòng, rõ ràng là không có ai của Từ gia nghĩ là hắn sẽ quay về.



Từ Sĩ Nguyên bỗng nhớ tới Lục Anh.



Lục Anh cũng là con vợ kế, hắn rất hiểu tâm tư của con vợ kế vì vậy hắn tự tin có thể lấy lòng Lục Anh khiến Lục Anh sau này cũng sẽ cống hiến vì công tử.




...



Phủ Ninh Vương, trong lòng Ninh Vương phi nóng như lửa đốt, nàng ta đợi cả một đêm cũng không có tin tức gì, nàng ta thực sự lo lắng vụ án của Đường Bân sẽ liên lụy tới mình.



Đây không phải chuyện nhỏ.



“A Nguyễn,” Ninh Vương nhẹ kéo tay áo Ninh Vương phi, “Nàng mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”



Ninh Vương phi cắn môi nằm trên giường.



Ninh Vương nhẹ đập tay vào vai Ninh Vương phi, nói như đang dỗ một đứa trẻ: “Nàng phải ngủ nhiều mới mau khỏe, dù sao thì chúng ta cũng sẽ không đi đâu.”



Mắt Ninh Vương phi ánh lên một chút gì đó chua chát: “Vương gia, thiếp... thiếp có cái này cho ngài, ngộ nhỡ thiếp xảy ra chuyện gì, ngài phải giữ chặt thứ này.”



Ninh Vương chau mày, vô cùng kinh ngạc: “Là gì vậy? Đồ của A Nguyễn à? Là túi tiền? Hay là y phục may cho ta.”



Ninh Vương phi lắc đầu: “Đều không phải... không phải những thứ đó.”



“Vậy ta không cần!” Ninh Vương cười như đứa trẻ, “Thứ khác ta cũng không thích, ta lấy làm gì đâu, nếu A Nguyễn thích thì để lại cho A Nguyễn đi.”



Ninh Vương phi nghe được lời này nghẹn ngào thốt lên.



Ninh Vương vốn đã nhắm mắt, nghe thấy lời ấy lập tức mở mắt, sau đó lồm cồm bò dậy: “A Nguyễn sao thế? Có phải ta nói gì sai không? Nàng mắng ta, đánh ta đều được, chỉ cần nàng đừng buồn.”